Chương 496: Sự Chuẩn Bị Cuối Cùng Của Thần Đế.
Dựa vào thực lực của hắn bây giờ, dù cả ba vị Thần thú liên thủ, cũng không thể uy hiếp được hắn.
Lão Kỳ Lân gấp rút thở hào hển, qua hồi lâu, mới thoáng bình phục lại một chút.
- Ngươi cũng không phải là thần Sáng Thế. Ngươi là Thẩm Phán Giả!
Bên trong giọng nói lão của vẫn chứa sợ hãi.
- Hử?
Diệp Tùy Phong nhướng mày:
- Thẩm Phán Giả là cái quái gì?
Lão Kỳ Lân hít một hơi thật dài, rồi nói:
- Trong quá trình dự ngôn, chúng ta đã nhìn trộm tương lai, thấy được trước khi hạo kiếp đến, sẽ có một hồi thẩm phán cuối cùng. Có khả năng đây là thần Sáng Thế làm ra để trừng phạt những người ngỗ nghịch mưu toan đánh vỡ gông cùm xiềng xích của vũ trụ. Ta nghĩ, ngươi chính là người tiến hành thẩm phán kia!
Diệp Tùy Phong nhíu mày thật sâu.
Hắn còn nhớ, đúng vào lúc ban đầu của đại kiếp, có người đã từng nói, đại kiếp sắp nổi, thẩm phán sẽ giáng lâm.
Nhưng thẩm phán giả này, lại là hắn?
Vô nghĩa ở đâu ý!
Lão Tử không có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy.
Nếu như thần Sáng Thế thật sự muốn coi hắn là Thẩm Phán Giả, vậy chỉ có thể nói thần đã tính sai rồi.
- Ngươi hãy trả lời vấn đề của ta đi.
Diệp Tùy Phong bỏ qua cái đề tài này.
Lão Kỳ Lân lại trầm mặc một hồi lâu, mới chậm rãi nói:
- Kỳ thật, cũng không phải chúng ta tự nguyện đến nơi này.
Cuối cùng, sau khi Diệp Tùy Phong nghe hết những gì lão Kỳ Lân nói, mới biết lúc trước nó vẫn còn cố gắng giấu giếm một chút tin tức.
Sau khi tiên đoán ra đại kiếp, đúng là lão Kỳ Lân đã nản lòng thoái chí.
Nó cho rằng, kiếp nạn và vạn giới hủy diệt trong tương lai là điều đã được định sẵn, là sự thật mà bất cứ ai cũng không thể cứng rắn thay đổi.
Và không cần biết làm như thế nào, cũng không thể thoát khỏi loại vận mệnh này.
Cho nên, nó quyết định mang theo nhất tộc Kỳ Lân, rời xa Chư Thiên Vạn Giới, trốn vào bên trong Hỗn Độn vô tận, chỉ mong có thể tránh thoát đại kiếp.
Nhất tộc Kỳ Lân là tộc đàn ra đi đầu tiên.
Ngay sau đó, là tộc đàn Tổ Long và Tổ Phượng.
Bọn chúng và lão Kỳ Lân lựa chọn bo bo giữ mình.
Nhưng vấn đề lại xuất hiện ở trên người Thần Đế.
Thần Đế chính là người sáng lập Mục Tiên Thần Triều, hắn ta không nguyện ý khoanh tay chịu chết như vậy.
Mặc dù đã tiên đoán được tương lai, nhưng hắn ta cho rằng vẫn còn một chút hi vọng sống tồn tại.
Thế là hắn ta mang theo chín vị đạo thủ, tiến hành một lần bố cục kinh thiên.
Đầu tiên là bọn hắn phong ấn Thần hội Sáng Thế, đầu sỏ gây nên họa loạn cho Vạn Giới.
Sau đó, lại chủ động phá hủy Thần Triều mạnh nhất trong lịch sử do mình tự tay thành lập.
Đã làm xong những việc này, hắn ta tìm tới ba đại Thần thú lão tổ, lưu lại một sự chuẩn bị cuối cùng ở đằng sau.
- Chính là đình nghỉ mát kia?
Diệp Tùy Phong hỏi.
Lão Kỳ Lân gật đầu:
- Ba tộc chúng ta, đều thiếu nợ Thần Đế một nhân tình rất rất lớn, cho nên không có cách nào, chỉ có thể cho hắn lưu lại chuẩn bị sau cùng ở nơi này, đồng thời cũng phải quanh năm chờ đợi ở đây.
Diệp Tùy Phong cười lạnh:
- Nhân tình ư? Chắc các ngươi không đánh thắng được hắn?
Lão Kỳ Lân im lặng, không phủ nhận câu nói này.
- Kỳ thật bản thân chuyện này cũng không tính là chuyện lớn. Nhưng Thần Đế…
Nói xong, trên mặt lão Kỳ Lân lại lộ ra phẫn hận cực độ:
- Hắn đã dùng hồn huyết của chúng ta, làm thành chìa khoá tiến vào đình nghỉ mát! Nếu để cho ngươi thuận lợi tiến vào đình nghỉ mát, ba người chúng ta, bao gồm cả tộc đàn của chúng ta, đều mãi mãi trở thành nô bộc của ngươi!
Diệp Tùy Phong nghe xong câu nói này, lập tức cảm thấy ngạc nhiên.
Nếu như linh hồn, là bản nguyên của sinh linh thì hồn huyết kia chính là bản nguyên của linh hồn.
Đạt được hồn huyết của sinh linh nào đó, chẳng khác nào đã khống chế được mọi việc của nó, người đắc đạo, sẽ vĩnh viễn khống chế vận mệnh của bọn nó.
Lại thêm lão Kỳ Lân, Tổ Long, Tổ Phượng còn là đại lão tổ của tộc quần mình.
Nắm giữ bọn chúng, chẳng khác nào nắm giữa ba đại tộc quần thần thú.
Không thể dùng từ nham hiểm để hình dung loại thủ đoạn này.
Khó trách, ba vị này sẽ không tiếc mọi thứ, cũng muốn ngăn cản Diệp Tùy Phong tiếp cận đình nghỉ mát.
- Đương nhiên, chúng ta không cho phép xảy ra chuyện như vậy!
Giọng nói của Lão Kỳ Lân tràn đầy phẫn nộ:
- Cho nên mới bố cục ở đây.
- Với lại, sau khi Thần Triều hủy diệt, chúng ta còn phái người chui vào Tiên giới, giấu hai mảnh vỡ mấu chốt nhất của Tinh Đồ ở tận cùng dưới đáy bí cảnh Cực Dương và Cực Âm. Về cơ bản, đặt chúng ở nơi đó, chắc chắn sẽ không một ai thuận lợi đạt được.
Diệp Tùy Phong giật mình.
Khó trách lúc trước hắn gặp biết bao khó khăn mới tập hợp đủ mảnh vỡ, hóa ra là lão Kỳ Lân giở trò quỷ.
- Nếu như vậy, vì sao ngươi không cầm mảnh vỡ tới nơi này, làm như vậy chẳng phải sẽ mãi mãi không một ai gom góp được chúng ư?
Diệp Tùy Phong nghi ngờ nói.
Lão Kỳ Lân thở dài:
- Ngươi nghĩ rằng chúng ta không muốn ư?
- Nhưng Thần Đế đã động tay động chân bên trên Tinh Đồ, Thần thú nhất tộc chúng ta không thể nào mang nó rời khỏi Tiên giới.
Diệp Tùy Phong yên lặng.
Thần Đế này đúng là một kẻ âm hiểm.
Thoạt nhìn ba đại Thần thú nhất tộc lại có chút đáng thương.
Bọn chúng cũng chỉ muốn mang theo tộc nhân của mình rời đi, tìm một đường sống mà thôi.
Nhưng thương cảm thì thương cảm, Diệp Tùy Phong, vẫn muốn tiến vào đình nghỉ mát.
Hắn muốn nhìn cái mà Thần Đế gọi là chuẩn bị cuối cùng kia, đến cùng là cái quái gì.
- Đi.
Diệp Tùy Phong phất phất tay, áp lực trên người Tổ Long và Tổ Phượng cũng lập tức tiêu tán.
- Yên tâm đi, dù ta lấy được hồn huyết, cũng sẽ không làm gì các ngươi. Nhưng tiền đề là các ngươi đừng có ý đồ ngăn cản ta.
Nói thật, hắn thật sự không có hứng thú quá lớn đối với chuyện khống chế ba đại tộc quần Thần thú.
Vẫn nên nhanh chóng làm cho rõ ràng xem Thần Đế lưu lại cái gì ở chỗ này, sau đó trở về Tiên giới.
Bởi vì bất cứ lúc nào, đám người Diệp Hoàng cũng có thể lâm vào nguy hiểm.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn đình nghỉ mát phương xa, sau đó cất bước mà đi.