Chương 497: Hội Nghị Sau Cùng Của Thần Triều
Ba vị lão tổ Thần thú trơ mắt nhìn Diệp Tùy Phong đi vào đình nghỉ mát đại biểu cho vận mệnh của bọn chúng, nhưng cả ba lại không ai dám dám đứng ra ngăn cản.
Khi Diệp Tùy Phong triển lộ ra lực lượng vượt qua cực hạn của vũ trụ, bọn chúng đã hiểu rõ, mọi việc đã nhất định.
Sau khi tới gần đình nghỉ mát, một luồng khí tức ôn hòa bỗng nhiên bắt đầu vây quanh Diệp Tùy Phong.
Sau đó, ba giọt huyết châu màu sắc khác nhau chậm rãi trôi nổi, ngưng tụ trước người hắn.
Màu vàng đất là Hồn Huyết của Tổ Lân.
Màu ám kim là Hồn Huyết của Tổ Long.
Màu hỏa hồng là Hồn Huyết của Tổ Phụng.
Bọn chúng vây tại một chỗ, chậm rãi xoay tròn.
Diệp Tùy Phong quan sát trong chốc lát thì phát hiện Kỳ Lân lão tổ nói không sai.
Muốn đi vào đình nghỉ mát, nhất định phải nhận lấy ba giọt Hồn Huyết này.
Nếu như hắn muốn mạnh mẽ xông tới thì sẽ phải gánh chịu phản phệ rất đáng sợ.
Mặc dù Diệp Tùy Phong không sợ phản phệ, nhưng cũng vô dụng, bởi vì nếu như kẻ xông vào thật so đình nghỉ mát còn cường đại hơn, vậy nó lập tức sẽ tự hủy, cái gì đều không thể đạt được.
- Thần Đế này còn thật thú vị.
Diệp Tùy Phong yên lặng, hắn không biết Thần Đế làm như thế là có dụng ý gì.
Có thù với ba đại Thần thú à?
Lắc đầu, hắn quyết định không suy nghĩ thêm nữa, dù sao cũng không phải chuyện gì xấu.
Hắn đưa bàn tay ra, ba giọt Hồn Huyết đã chủ động bay lên, chậm rãi tan vào trong thân thể hắn.
Ba vị lão tổ Thần thú yên lặng nhìn tất cả mọi việc, việc đã đến nước này, bọn chúng đã không thể ngăn cản.
Sau khi Hồn Huyết xuyên vào thân thể Diệp Tùy Phong, rất nhanh đã chạy đến thức hải của hắn, lập tức dung nhập trong linh hồn của hắn.
Hắn đưa tay bắt lạc ấn, sau đó khắc ở chỗ sâu nhất trong linh hồn của hắn.
Trong nháy mắt, hắn đã cảm giác được rõ ràng, mình đã hoàn toàn nắm trong tay ba đại Thần thú.
Thậm chí, ngay cả Thần thú diễn sinh ra huyết mạch cũng đều nắm trong tay.
Chẳng khác nào nói, chỉ cần là sinh linh có huyết mạch Thần thú thì mãi mãi đều bị Diệp Tùy Phong nắm giữ, đẳng cấp sinh vật hai bên biến thành một loại áp chế trời sinh.
Cho dù sau này hắn có mất đi tất cả tu vi, biến thành thân thể phàm nhân thì loại áp chế trời sinh này vẫn tồn tại.
Thần Đế cũng thật độc ác.
Nhưng đối với Diệp Tùy Phong thì cái này có tác dụng gì?
Hắn lắc đầu.
Cái rắm dùng cũng không có, hắn căn bản cũng không cần loại áp chế trời sinh này.
Hoàn toàn chính là cởi quần đánh rắm, vẽ vời ra cho thêm chuyện.
Ba giọt Hồn Huyết cứ như vậy bị hắn ném sau ót.
Sau khi Hồn Huyết dung nhập vào linh hồn, trước mặt đình nghỉ mát đã triệt để mở ra cho hắn.
Diệp Tùy Phong hít một hơi thật sâu, cất bước đi vào.
Đình nghỉ mát cũng không phải là đình nghỉ mát.
Sau khi Diệp Tùy Phong xuyên qua một tầng màng mỏng, tiến vào trong thì cảnh tượng trước mặt đã xảy ra thay đổi.
Nơi này lại là một đại điện hoa lệ.
Đại điện phong cách hùng vĩ, khí thế huy hồng.
Mười cái vương tọa treo lơ lửng theo thứ tự.
Phía trên vương tọa còn ngồi mười bóng người, bọn hắn có nam có nữ, khí tức bàng bạc, hoàn toàn không kém hơn ba vị lão tổ Thần thú phía ngoài.
Bọn hắn là Cực Đạo giả.
Hình như những người này đang tiến hành một lần hội nghị.
Nhưng lại hình như không có chút phản ứng nào với việc Diệp Tùy Phong đi vào.
- Lĩnh vực thời gian.
Diệp Tùy Phong rất nhanh đã tìm được nguyên nhân.
Nơi này tràn đầy khí tức thời gian.
Cảnh tượng trước mắt nhìn như đang xảy ra ở hiện tại, nhưng thật ra đã qua không biết dài bao nhiêu năm.
Càng đi về phía trước, một tầng màn sáng chặn lại trước mặt Diệp Tùy Phong.
Đó là bức tường thời gian.
Nếu hắn cưỡng ép đi qua thì mọi thứ trước mặt sẽ hóa thành hư không.
Diệp Tùy Phong ngừng chân, ngừng lại.
Mà hội nghị trong đại điện lại hình như chỉ vừa bắt đầu.
- Chư vị.
Một giọng nói ôn hòa từ trên cùng truyền đến.
Nơi đó có một thiếu niên mặc áo đen, tuấn tú ôn nhuận đang ngồi.
Nhưng mặc dù nhìn hắn nhẹ nhàng nhưng trên người lại tràn đầy khí tức ở vị trí cao lâu dài.
- Hiện tại là lúc tiến hành một bước cuối cùng.
Hắn chậm rãi nói, trong giọng nói mang theo vẻ tang thương vô tận.
- Vậy thì bắt đầu thôi.
Phía dưới, một vị nữ tử phong hoa tuyệt đại, âm thanh lành lạnh vang lên.
Thiếu niên mặc áo đen nhẹ gật đầu.
- Được!
Sau đó, hắn phất phất tay, chín Thần Bảng tỏa ra ánh sáng màu vàng, phiêu phù ở phía dưới mỗi người trước mặt.
- Vật dẫn đã chuẩn bị xong.
- Một khi tiến vào thì các ngươi sẽ tiếp nhận nỗi cô tịch không biết bao nhiêu năm tháng.
- Cho đến đại kiếp bắt đầu mới có thể lần nữa hiện thế, sau đó tìm kiếm một tia thời cơ gần như vô vọng kia.
- Các ngươi đã thật chuẩn bị xong chưa?
Thiếu niên chậm rãi nói.
Một tráng hán tóc đỏ như thần tiên, cười to nói.
- Bắt đầu đi!
- Lão Tử vĩnh viễn cũng sẽ không để đám đồ chó con Thần Sáng Thế kia sống tốt!
Một vị đạo nhân mặc trường sam râu tóc bạc trắng khác cũng mở miệng nói:
- Vô luận kết quả tương lai như thế nào.
- Chúng ta đều phải làm thử một lần cuối cùng này giúp chúng sinh.
Mấy người khác cũng nhao nhao mở miệng, biểu thị trong lòng mình sớm đã kiên định.
Diệp Tùy Phong nghe lời bọn hắn nói đã dần dần hiểu rõ nơi này đến cùng là xảy ra chuyện gì.
Mười người đó chính là chín vị Đạo Thủ của Thần Triều Mục Tiên, còn có Thần đế Chí Cao kia.
Vị thiếu niên mặc áo đen kia chính là Thần Đế.
Mà hội nghị bọn hắn đang tiến hành, chỉ sợ là hội nghị cuối cùng của Thần Triều trước khi giải thể.
Bọn hắn chuẩn bị bản thân binh giải, bảo tồn toàn bộ tất cả bản nguyên suốt đời đến nay vào trong “vật dẫn”, đợi sau khi tương lai đại kiếp mở ra sẽ một lần nữa giáng lâm.
Lần nữa kéo dài trận chiến hơn chục triệu năm với Thần Sáng Thế.
Chín cái Kim bảng kia, nếu như hắn đoán không sai chính là Thần Bảng Hỗn Độn mà mấy người Cực Dương Đạo Nhân nói tới.
- Đã như vậy, vậy thì bắt đầu thôi.
Không có người nào dị nghị, bọn hắn đã sớm ném sinh tử ra sau ót.
Thần Đế thấy vậy thì chậm rãi nói:
- Trước đó, mời các ngươi nhớ kỹ.
- Vô luận ai đúng ai sai, bắt nguồn ban đầu của chúng ta mãi mãi đều là sinh linh của Vạn Giới.
Đám người gật đầu, vẻ mặt trang nghiêm.