Chương 506: Đơn Giản Là Muốn Chết!
Nhưng ngay trong một khắc khi ra tay, bọn hắn đã hối hận rồi.
Bởi vì thực lực của Diệp Hoàng vượt quá xa so với dự đoán của bọn hắn.
Chỉ thấy luồng khí tức hủy diệt mãnh liệt kia đã chuyển thành áp lực khổng lồ khiến cho bọn hắn khổ không thể tả.
- Đi chết đi!
Thiên Kỳ hét lớn một tiếng cùng Thiên Lân hợp chung một chỗ, trực tiếp xuất ra thủ đoạn mạnh nhất của mình.
Một pho tượng pháp tướng kinh khủng, hiện ra, một quyền đánh tới Diệp Hoàng phía trên.
Đây là đạo pháp hợp kích của bọn họ, dưới tình huống toàn lực, thậm chí có thể đánh ra lực lượng trên cấp Đế.
Nhưng Diệp Hoàng vẫn bình tĩnh, mặt không đổi sắc.
Nàng lạnh nhạt nhìn pháp tướng với khí thế bất phàm nọ, trường kiếm chém ngang ra, lưu quang phun trào giữa lông mày.
Sau đó, chín đạo diệt thế thần quang xé rách hư không tạo ra từng đường vết nứt, chém vào phía trên pháp tướng.
- Ầm ầm!
Pháp tướng nhìn như vô địch, lại nhanh chóng sụp đổ, hóa thành bột mịn trong nháy mắt!
Thần quang uy thế không giảm, đánh thẳng tới hai huynh đệ Thiên Kỳ Thiên Lân. Dù bọn hắn phản ứng cực nhanh, trong nháy mắt đã lấy ra đạo bảo phòng ngự nhưng vẫn không có tác dụng.
Đạo bảo vỡ vụn, thân thể hai huynh đệ tựa như lưu tinh nện xuống cầu thang, nặng nề rơi trên trên lôi đài.
Diệp Hoàng làm xong những này, tựa như vừa hoàn thành một việc nhỏ không đáng chú ý, lập tức thu kiếm quay người, tiếp tục leo về phía trước.
- Như này… Cũng quá mạnh đi!
- Hóa ra đây mới là thực lực chân chính của Diệp Hoàng!
Đám người kia đang quan sát, lập tức nhao nhao hét lên đầy kinh ngạc.
Lúc trước ở bên trong thí luyện, đám thiên tài bọn hắn đều thuận lợi thông qua, cũng không phân chia mạnh yếu quá rõ ràng.
Nhưng sau khi giao chiến chính diện mới biết được, hóa ra thiên tài cũng có phân chia mạnh yếu.
Ngay cả Thần Võ cũng cảm thán nói:
- Xem ra hai huynh đệ Thiên Kỳ Thiên Lân đã chọn sai mục tiêu rồi.
Chẳng qua trong lời nói này, lại ẩn chứa một loại cảm giác cười trên nỗi đau của người khác.
Cùng lúc đó, bên trong hư không, Vương Lâm nhìn Cực Dương đạo nhân, cười một cái nói:
- Đáng tiếc, các ngươi vốn nên có ba người.
Cực Dương đạo nhân lắc đầu:
- Vô luận là ai thu hoạch được Thần Bảng, đều như nhau.
- Chỉ cần có thể trợ giúp Tiên giới chúng sinh, bình yên vượt qua đại kiếp là được.
Vương Lâm nhướng mày:
- Lòng dạ của ngươi phóng khoáng thật. Đáng tiếc không biết Diệp Tùy Phong đã đi nơi nào, nếu không, chúng ta có thể lại thêm một chiến lực mạnh mẽ.
Cực Dương đạo nhân không cho ý kiến:
- Chúng ta cứ chờ xem.
Sau đó, mấy người lại chuyển ánh mắt, nhìn về phía trên Thang Trời.
……
Quá trình leo lên vẫn đang tiếp tục.
Chiến đấu, cũng thường xuyên xảy ra.
Ngay cả Kim Lý, cũng bị một vị thiên tài đỉnh cấp của Thiên Hạ Thông Thương Hội đánh lén.
Nhưng vào lúc này, Tiểu Kim Ô lại chủ động ra tay, trợ giúp giải vây cho Kim Lý, hợp lực đánh người kia rời khỏi Thang Trời.
Sau khi đám người bọn hắn hơi kinh ngạc, rất nhanh đã nghĩ thông suốt.
Tộc Yêu Linh không giống Nhân tộc, bọn hắn tu luyện tương đối chậm chạp, trong khi đó, cuộc chiến tranh đoạt Thần Bảng lại hạn chế trong vòng trăm tuổi, tỷ lệ tộc Yêu Linh được tham gia, nhỏ hơn Nhân tộc rất nhiều.
Ở một cửa cuối cùng này, cũng chỉ có Liệt Diễm Kỳ Lân, Tiểu Kim Ô, Kim Lý ba tộc Yêu Linh mà thôi.
Cho nên, bọn chúng lựa chọn đoàn kết.
Mà một bên khác, sau khi trải qua giai đoạn chiến đấu kịch liệt, những thiên tài hơi kém hơn một bậc đều nhao nhao bị đánh rơi xuống rồi.
Chỉ có một nhóm mạnh nhất chân chính còn lưu lại.
Diệp Hoàng, Diệp Long, Dương Thi Mạn, Âm Khải Hoàn, Tù Thiên, Hiên Viên Sa, Hề Ngưng Sương, Thiên Hạ Thông Thương Hội Vương Bất Hối, Liệt Diễm Kỳ Lân, Tiểu Kim Ô, còn có Kim Lý.
Mọi việc có tám Nhân tộc, ba Yêu Linh tộc.
Mỗi một người trong số bọn họ, đều vô cùng mạnh mẽ, nếu tranh đấu bắt đầu, rất có thể sẽ lưỡng bại câu thương, khiến người khác ngồi không ngư ông đắc lợi.
Cho nên, tất cả đều cực kỳ cẩn thận.
Theo thời gian trôi qua, bọn hắn bắt đầu lần lượt leo lên bậc thứ chín mươi, lập tức sẽ chân chính đạp vào thiên đàn.
- Chư vị.
Bỗng nhiên, Tù Thiên lại mở miệng nói chuyện:
- Thần bảng chỉ có chín cái, nhưng nơi này lại có mười một người. Không bằng lại loại bỏ bớt một chút, nếu như vậy, có thể bảo đảm mỗi người đều có thu hoạch. Không biết, ý các ngươi như thế nào?
Hắn hướng ánh mắt, nhìn về phía ba vị thiên tài tộc Yêu Linh trong sân.
Ý nghĩa trong lời nói đã hết sức rõ ràng.
Hàng động lần này của hắn, cộng thêm ánh mắt quan sát trực tiếp vào tộc Yêu Linh, làm tất cả mọi người sôi trào trong nháy mắt.
- Hèn hạ!
- Đơn giản là muốn chết!
- Hắn muốn từ nay tộc Yêu Linh chúng ta mãi mãi ở phía dưới Nhân tộc!
Nhóm đại yêu tộc Yêu Linh điên cuồng rống giận.
Mà một phương Nhân tộc, lại im lặng có chút quỷ dị.
Mặc dù hành động lần này rất âm hiểm nhưng đối với tổng thể Nhân tộc, đúng là một chuyện tốt.
- Tù Thiên!
Liệt Diễm Kỳ Lân bước về phía trước một bước:
- Ngươi đang khiêu khích uy nghiêm tộc Yêu Linh chúng ta ư?
Tù Thiên cười ha ha:
- Chỉ là đề nghị thôi.
Liệt Diễm Kỳ Lân nhìn về phía những thiên tài Nhân tộc khác, lại phát hiện vẻ mặt bọn hắn hơi biến đổi, tất cả đều im lặng không nói, trong lòng hắn lập tức run rẩy một cái.
Nếu tám người khác thật sự liên thủ, vậy ba người bọn họ rất có khả năng bị đào thải.
- Ta thấy là ngươi muốn chết!
Liệt Diễm Kỳ Lân thầm hạ quyết tâm, trực tiếp bộc phát ra khí thế kinh khủng, dẫn đầu đánh tới Tù Thiên.
Trong nháy mắt hai bên chiến thành một đoàn, các loại tiên pháp đạo thuật đáng sợ bay tứ tung, đại đạo đều rền vang.
- Rất thông minh.
Trong hư không, Vương Lâm gật đầu nói:
- Nếu còn chần chừ thêm một lát nữa, nói không chừng tám người khác sẽ thực sự ra tay, nhưng nếu dẫn đầu khai chiến, những người khác sẽ không dễ dàng tham gia vào.
Thương Long khẽ gật đầu.
- Hắn đã thông minh từ thuở nhỏ, sẽ không để âm mưu của Tù Thiên được như ý.
Vương Lâm cười cười, sau đó chuyển đề tài:
- Lại nói… Trên người của ngươi và Tiểu Kỳ Lân đều có huyết mạch thượng cổ Thần thú? Hơn nữa còn cực kỳ tinh thuần?
Thương Long quay đầu, vẻ mặt lạnh nhạt.
- Chuyện này có liên lụy tới một vấn đề khác, ta khuyên ngươi ít hỏi thăm thì tốt hơn.
Vương Lâm cười ngượng ngùng hai tiếng, không còn hỏi nữa, lại chuyển ánh mắt một lần nữa tập trung lên Thang Trời.