Chương 515: Người Thẩm Phán.
Ánh mắt Diệp Tùy Phong ngưng tụ, đó chính là khí tức thuộc về người ứng kiếp mà Thần Đế bắt được!
- Thần Đế… Tên ngu xuẩn kia!
Âm thanh của nữ tử lại bắt đầu trở nên điên cuồng.
- Hắn không biết đã ta phát hiện cái gì!
- Hắn không thể nào hiểu được mục đích ta làm như vậy!
- Hắn căn bản vốn không hiểu, một thế giới hoàn chỉnh chân chính đến cùng là như thế nào!
- Chúng ta mới là đại biểu tương lai của vạn linh!
- Một tương lai chân chính!
Nàng ta giống như điên cuồng.
Huyết quang trong mắt không ngừng cuồn cuộn, thậm chí bắt đầu tiêu tán về mặt kính.
Diệp Tùy Phong lắc đầu.
Có thể gia hỏa trước mặt này bị giam quá lâu nên đã triệt để mất hết lý trí.
Chỉ biết liên tục gào thét, căn bản là không cách nào giao lưu được, hắn dần dần mất kiên nhẫn.
Cho dù như thế nào, cho dù ai đúng ai sai thì hắn cũng phải biết, người ứng kiếp đó đến cùng là ai.
Diệp Tùy Phong nhìn nữ tử càng điên cuồng, thử vươn ngón tay ra chạm lên mặt Kính Vận Mệnh.
Chủ thể của chiếc kính được tạo dựng từ tháp Khởi Nguyên hoàn chỉnh, lại thêm những người Cực Đạo, còn có vô số tài nguyên trân quý tế luyện, trình độ chắc chắn của nó đã đạt đến cực hạn của vũ trụ.
Nhưng ở trước mặt Diệp Tùy Phong, nó cũng chỉ là một chiếc gương mà thôi.
- Răng rắc!
Âm thanh vỡ vụn vang lên ngay vị trí đầu ngón tay của Diệp Tùy Phong.
Sau khi nữ tử kia nghe thấy âm thanh này, con mắt nàng ta đỏ ngầu, cuối cùng cũng dừng lại sự điên cuồng, hình như sinh ra kinh ngạc.
Diệp Tùy Phong lần nữa dùng sức.
Tiếng tạch tạch không dứt bên tai.
Thời gian mấy hơi thở, phía trên Kính Vận Mệnh đã tràn đầy vết nứt.
Sau một khắc.
- Soạt!
Kính Vận Mệnh trực tiếp vỡ vụn!
Vô số mảnh vỡ bay ra khỏi không gian, không biết bay về phương nào.
Cùng lúc đó, một hang động có kích thước tương đương với Kính Vận Mệnh xuất hiện ở trước mặt Diệp Tùy Phong.
Còn nữ tử kia thì đang đứng trong huyệt động.
- Bây giờ có thể nói cho ta rồi chứ.
Diệp Tùy Phong xòe bàn tay ra.
Nữ tử nhìn Diệp Tùy Phong đang đứng trước mặt mình, lại quay đầu nhìn đoàn năng lượng màu xám phía trên đóa hoa sen màu trắng một chút.
Sau khi lặp lại vài lần.
Nàng ta lại lần nữa cười to, so với trước đây thì càng điên cuồng hơn!
- Quả nhiên…
- Ta đã chính xác!
Sau đó, ánh mắt của nàng ta vẫn luôn khóa chặt Diệp Tùy Phong.
- Người thẩm phán của Thần hội Sáng Thế.
- Ngươi rốt cuộc đã đến!
………
Diệp Tùy Phong nhìn nữ tử điên cuồng đến cực điểm, nhăn mày.
- Người thẩm phán?
- Ngươi đang nói ta à?
Trước đó, khi ở thế giới của ba Thần thú, lão tổ Kỳ Lân cũng đã nói Diệp Tùy Phong là người thẩm phán.
Nhưng hắn vẫn khịt mũi coi thường đối với chuyện này.
Nếu Thần hội Sáng Thế thật sự coi hắn là Người Thẩm Phán thì đây tuyệt đối là tính toán sai.
Bởi vì hắn căn bản cũng không quan tâm vạn linh có còn sống, vạn giới có tồn tại hay không.
Hắn để ý chỉ có người của thế giới Vân Tiêu.
Nhưng hiện tại, không ngờ vị nữ tử của Thần hội Sáng Thế trước mặt này lại cũng nói như vậy.
- Ha ha ha…
Nữ tử vẫn điên cuồng cười to:
- Không phải ngươi thì còn có thể là ai?
- Càng thú vị hơn là, không ngờ ngươi lại không biết mình là Người Thẩm Phán, ha ha…
Nhìn nàng ta lên có chút cuồng loạn, không biết có phải là bởi vì tịch mịch ngàn vạn năm làm cho thần chí có chút không rõ hay không.
Diệp Tùy Phong lắc đầu, quyết định sẽ không tiếp tục nói chuyện vô nghĩa này nữa.
Hắn nhất định phải đạt được khí tức của người ứng kiếp.
Hắn suy nghĩ, trực tiếp cất bước tiến lên, muốn lấy năng lượng màu xám kia tới.
Nhưng khi hắn vừa bước vào động quật màu đen thì một cảm giác kỳ dị đột nhiên sinh ra.
Diệp Tùy Phong nhíu mày.
Đó là một loại cảm giác bất tương dung với vũ trụ.
Không ngờ động quật màu đen này lại ở ngoài vũ trụ!
Nói một cách khác, nơi này là một lỗ hổng vũ trụ, mà nữ tử Thần Sáng Thế này đang đứng ở trong đó.
Diệp Tùy Phong nghĩ, lại rụt chân trở về.
Mặc dù nhìn động quật này gần như trước mắt, nhưng nếu như đi vào thì chẳng khác nào rời khỏi vũ trụ mình đang ở.
Nếu muốn lần nữa trở lại Tiên giới không biết đến bao giờ.
- Ngươi thật sự không biết thân phận chân thật của mình à?
Nữ tử nhìn thấy động tác của Diệp Tùy Phong cũng không hoảng hốt chút nào, ngược lại mang theo một chút trêu tức.
Diệp Tùy Phong yên lặng.
Hắn có biết không?
Đương nhiên biết, hắn đến từ Địa Cầu, ngủ say ở trong hỗn độn hàng tỷ năm, sau khi chuyển sinh thì trở thành gia chủ Diệp gia thành Vân Tiêu, Diệp Tùy Phong.
Đơn giản, lại rõ ràng.
Nhưng mọi việc đến tột cùng là chuyện gì?
Vì sao hắn có thể xuyên qua?
Vì sao hắn lại ngủ say ở trong hỗn độn?
Hệ thống treo máy lại tồn tại theo phương thức gì, hệ thống còn có được tu vi và linh thạch?
Những vấn đề này, hắn vẫn luôn muốn đi tìm kiếm đáp án, nhưng lại ẩn ẩn có chút mâu thuẫn ở sâu trong lòng.
Hắn đang lo lắng.
Lo lắng đáp án của những vấn đề này lại không như mình muốn.
Nhưng bây giờ, hắn đã đi tới vị trí chung cực của vũ trụ, tất cả vấn đề đều đã lộ ra ngoài.
Không được, không đi đối mặt.
- Ngươi biết à?
Diệp Tùy Phong bình tĩnh hỏi.
- Đương nhiên.
Trên mặt nữ tử mang nụ cười, nhìn năng lượng màu xám trong tay một chút, nói:
- Tất cả đáp án đều ở nơi này.
- Chỉ cần ngươi qua đây là sẽ biết được chân tướng mọi thứ.
Giọng của nàng ta tràn ngập hướng dẫn không thể che giấu.
Diệp Tùy Phong cười lạnh.
- Ta sẽ đi qua, nhưng không phải bây giờ.
- Ngươi đừng vọng tưởng âm mưu gì trên người của ta.
Bước vào động quật thì sẽ rời xa vũ trụ, đến lúc đó, Thần Sáng Thế sẽ không còn kiêng kỵ gì nữa.
Đối với câu trả lời của Diệp Tùy Phong, nữ tử có vẻ chẳng suy nghĩ gì nữa.
Nàng ta cười nói:
- Là bởi vì ngươi còn có điều lưu luyến ở Tiên giới à?
- Đó là thủ đoạn Thần hội Sáng Thế quen sử dụng!
- Tên Thần Đế ngu xuẩn kia, cũng vì cái gọi là ràng buộc nên mới phản bội chúng ta!
Chẳng biết tại sao, nữ tử vừa nhắc tới Thần Đế đã tràn đầy lửa giận vô tận, ngay cả lời nói cũng sẽ mất đi tính sự logic.
- Thần Đế là vì vạn linh.
Diệp Tùy Phong nói.