Chương 516: Giết Thần!
Nữ tử không ngừng cười ha ha.
- Vạn linh?
- Không có con đường phía trước thì vạn linh có khác gì hòn đá lạnh lẽo trong không gian?
Diệp Tùy Phong lắc đầu.
- Cho nên, ngươi mới muốn phá hủy toàn bộ Chư Thiên Vạn Giới?
- Như vậy sẽ có được con đường phía trước à?
- Ngươi quá cực đoan.
Nữ tử thu liễm nụ cười.
- Cực đoan sao?
- Đã từng, ta kém chút thật coi ý nghĩ của mình quá cực đoan.
- Mãi đến khi ta tìm được nơi này.
Nàng ta chậm rãi đưa tay ngưng kết ra một quả cầu ánh sáng.
Chợt, quả cầu tản ra ánh sáng xán lạn, chiếu sáng toàn bộ động quật đen kịt.
Cảnh tượng trong động quật rõ ràng rành mạch ở trong mắt Diệp Tùy Phong.
Đó đích thật là một sơn động sâu không thấy đáy.
Nhưng trong sơn động lại chất đống xương trắng!
Vô số bạch cốt chồng chất hai bên sơn động, kéo dài về phía trước, không biết đến tột cùng có bao xa.
- Ngàn tỷ năm qua, đã từng có vô số tiền bối bước vào hang động, không sợ sinh tử, chỉ vì trợ giúp vạn linh, tìm ra một con chân chính đường.
- Bọn hắn là người mở đường cho vạn linh.
- Bọn hắn là kẻ khai thác của Vạn Giới.
- Bọn hắn có thể được xưng là vạn linh trưởng.
Nữ tử nói xong, trong mắt mang theo kính ý mênh mông, còn có cảm giác tán đồng nồng đậm.
Nhưng bỗng nhiên, âm thanh của nàng ta lại đổi.
- Nhưng ngươi có biết, tại thời khắc hấp hối sau cùng những vạn linh chi trưởng này lưu lại tin tức gì không?
Diệp Tùy Phong yên lặng nhìn chăm chú bạch cốt trước mắt, bọn hắn đều là tiên hiền cổ đại.
Những tiên hiền này sẽ lưu lại cái gì?
- Phá hủy vạn giới!
- Giết chết vạn linh!
Nữ tử nghiêm nghị quát:
- Chỉ có như vậy mới có một tia cơ hội giúp vạn linh tìm ra một tương lai chân chính!
Trong mắt nàng ta lấp lóe hồng mang.
- Các ngươi có thể nói ta đã sai.
- Nhưng tỷ năm qua, tất cả nhưng người đứng vị trí cao nhất của vũ trụ đều sai à?
Diệp Tùy Phong yên lặng.
Từ sau khi hiểu rõ về thần hội Sáng Thế sẽ, hắn đã luôn cho rằng cái tổ chức này quả nhiên là vậy, điên cuồng, mất lý trí.
Sự thật cũng đúng là như thế, bọn hắn muốn hủy đi Chư Thiên Vạn Giới, giết chết toàn bộ sinh linh, loại hành vi này chỉ có thể dùng điên cuồng để hình dung.
Nhưng làm cho Diệp Tùy Phong không nghĩ tới là, không ngờ điểm xuất phát của bọn hắn lại cũng vì vạn linh.
- Chính vì tìm tới cái gọi là con đường phía trước à?
Diệp Tùy Phong vẫn như cũ có chút không thể nào hiểu được.
Nữ tử cười lắc đầu.
- Không.
- Chúng ta là vì cân bằng của vũ trụ.
- Vì để cho Thần hội Sáng Thế vĩnh viễn rời xa khỏi thế giới này, không còn ảnh hưởng đến sự vận chuyển bình thường của nó.
- Vì phòng ngừa một ít quy tắc vũ trụ không hợp tồn tại xuất hiện trên thế gian.
- Vì vạn linh, có thể chân chính khống chế vận mệnh của mình.
Diệp Tùy Phong nhíu mày.
- Nhưng làm sao thứ không hợp với quy tắc vũ trụ lại có thể xuất hiện ở vũ trụ…
Nói xong, hắn sững sờ.
Không phải bản thân hắn chính là tồn tại không phù hợp với quy tắc vũ trụ à?
5 tỷ năm tu vi đã vượt qua cực hạn của vũ trụ.
Nếu hắn rút ra toàn bộ, đừng nói Tiên giới, ngay cả vũ trụ cũng chưa chắc có thể chứa đựng tồn tại cường đại như thế.
- Cho nên, mục đích thực sự của chúng ta, cho tới bây giờ đều không phải là phá hủy vạn giới, giết chết vạn linh.
Nữ tử nói tiếp, vẻ mặt cũng bắt đầu biến thành lạnh lùng.
- Mục đích thực sự của chúng ta là nhờ vào đó hấp dẫn Thần Sáng Thế ra.
- Để ngài ấy tận mắt nhìn thấy sâu kiến cũng có được lực lượng dời núi lấp biển!
- Sâu kiến cũng có quyền làm chủ vận mệnh của mình!
Theo âm thanh của nàng ta, mỗi một bộ bạch cốt trong động quật đều tản mát ra ánh sáng mịt mờ.
Ánh sáng thấu thể mà ra, dần dần tụ tập, cuối cùng ngưng tụ trong lòng bàn tay nữ tử.
Lực lượng đáng sợ, cho dù cách bình chướng động quật cũng thẩm thấu ra.
Đó là tập kết toàn bộ tiên hiền giữa vạn linh trong hàng tỷ năm, năng lượng vượt rất xa cực hạn của vũ trụ.
Ánh mắt của nữ tử vẫn luôn khóa chặt Diệp Tùy Phong.
- Mục đích chân chính của chúng ta là giết ngươi!
Nói xong, nàng ta đẩy ra quả cầu ánh sáng.
Nàng ta ngưng tụ một kích tỷ năm, ầm vang đánh về phía Diệp Tùy Phong!
………..
- Giết Thần?
- Gia gia, con người thật có thể giết chết thần linh à?
Trước cửa thôn của sơn thôn nhỏ, một vị lão giả ngồi ở trên mặt tảng đá, phía dưới có bốn, năm mao đầu tiểu tử đang vây quanh, nghe lão nhân kể chuyện chí quái.
- Đương nhiên.
Lão nhân nở nụ cười hiền hòa.
- Lực lượng của con người là vô cùng vô tận.
- Cho dù khó khăn hiểm trở thế nào cũng không thể ngăn cản bước chân của mọi người tiến lên.
Mấy tiểu oa nhi lập tức lộ ra vẻ mặt ước mơ.
Nhưng một thiếu niên gầy còm trong đó lại nghi hoặc hỏi:
- Thế nhưng gia gia.
- Không phải Thần Linh không gì không làm được à?
- Vậy không phải hắn cũng có thể tuỳ tiện giết chết nhân loại à?
Lão giả cười ha ha, vuốt đầu tóc rối bời của hắn.
- Đúng vậy, nhân loại ở trước mặt thần linh, giống như con kiến ở trước mặt chúng ta, một đầu ngón tay cũng có thể bóp chết.
- Nhưng ý chí của con người vĩnh viễn bất khuất.
- Tôi luyện càng là khắc nghiệt thì ý chí ngược lại sẽ càng ngày càng kiên định.
- Một ngày nào đó, ngay cả Thần Linh cũng phải khuất phục.
Thiếu niên cái hiểu cái không nhẹ gật đầu.
Mặc dù không thể triệt để lý giải hàm nghĩa trong lời nói của lão nhân, nhưng trong mắt của hắn lại tràn đầy quang mang kiên định.
Quang mang, đại thắng!
Nữ tử Thần hội Sáng Thế hội tụ toàn bộ lực lượng của tất cả tiên hiền lưu lại cùng nhau.
Cỗ lực lượng này nghiễm nhiên vượt qua cực hạn của vũ trụ, đạt đến một trình độ căn bản không thể đạt tới.
Nó đủ để phá hủy Chư Thiên Vạn Giới.
Ngay cả Diệp Tùy Phong cũng lần đầu cảm nhận được uy hiếp.
Ánh sáng chiếu sáng hang động đầy bóng tối, xuyên thấu bích chướng lỗ đen, đi thẳng tới trước mặt hắn.