Chương 525: Thân Thể Phàm Nhân. Bắt Đầu Cuộc Sống Mới.
Con sông yên tịnh thấy đáy, nhìn qua cũng không quá sâu, nhưng hắn rõ ràng cảm giác vừa rồi mình đã bơi ít nhất có hơn trăm mét.
Một trận gió nhẹ thổi tới lại làm cho hắn nhịn không được rùng mình một cái.
- Mẹ nó chứ.
Diệp Tùy Phong hiếm thấy chửi bậy một câu.
Sau đó, hắn bắt lấy rễ cây cứng cỏi, chật vật bò lên trên bờ, ngửa đầu nằm trên mặt đất, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người, xua tán đi một chút sự lạnh lẽo.
- Ta thật trở thành phàm nhân rồi à?
Diệp Tùy Phong nhìn lên bầu trời, ký ức trước đó dần dần hiện lên.
Hắn nhớ đến lúc ấy, đứng ở trên tế đàn do các tiên hiền dùng huyết nhục đúc thành, tiến hành một lần nói chuyện trực tiếp với Thần Sáng Thế.
Thông qua lần nói chuyện này, hắn cũng biết được bí mật tối chung cực của thế giới này.
Thần Sáng Thế, nhóm người giám sát đều là sinh vật đến từ một thứ nguyên khác.
Bọn hắn không thể nắm lấy, nhưng lại có thể nhìn xuống mọi việc.
Cuối cùng, Diệp Tùy Phong đạt thành một khoản hiệp nghị với Thần Sáng Thế.
Hắn từ bỏ tất cả tu vi và hệ thống treo máy, mà Thần Sáng Thế sẽ phải mãi mãi rời xa, từ đó không can thiệp thế giới này vận chuyển bình thường nữa.
Hiệp nghị thành công.
Diệp Tùy Phong cũng lựa chọn trùng sinh.
Hắn còn có ràng buộc trong thế giới này, với lại hắn cũng muốn nhìn thử không có Thần Sáng Thế thì cuối cùng Cửu Thiên Thập Địa sẽ phát triển thành bộ dáng gì.
- Còn tốt, ít nhất nhất bản thân không bị hủy diệt.
Hắn nhìn lá cây khẽ đung đưa trong gió nhẹ, nghe chim chóc khẽ kêu, nước sông chảy siết, ngửi được hương cỏ nhàn nhạt quanh mình.
Khóe miệng Diệp Tùy Phong lộ ra một vòng nụ cười.
Một cảnh tượng hài hòa cỡ nào.
- Nhưng đến cùng đã qua bao nhiêu năm?
Diệp Tùy Phong không biết.
Lúc ấy, Thần Sáng Thế nói thời gian trùng sinh ít nhất cũng là một triệu năm sau.
Nhưng có rất nhiều người giám thị cho rằng thời gian này quá dài, đã thương lượng với Sáng Thế thần.
Cho nên trước khi ngủ say, hắn cũng không biết sẽ xuyên qua bao lâu.
Nhưng vấn đề này sớm muộn cũng sẽ biết, hiện tại một việc Diệp Tùy Phong quan tâm nhất là thần Sáng Thế đến cùng đã rời khỏi hay chưa?
Hắn nhìn lên bầu trời, bỗng nhiên la lớn:
- Thần Sáng Thế, ngươi ở đâu?
Trừ phi điểu bị hù đến bay nhảy đi xa thì không có ai trả lời vấn đề này của hắn.
- Đừng ngại nha, ra đây tâm sự đi~
Diệp Tùy Phong rống to lần nữa, vẫn như cũ không ai trả lời hắn.
Tròng mắt của hắn đảo một vòng, đưa tay chỉ lên trời.
- Thần Sáng Thế, ta nguyền rủa ngươi mỗi ngày sẽ béo lên mười cân!
Sau một lát, vẫn không ai hưởng ứng.
Lúc này, Diệp Tùy Phong mới yên lòng lại, đối mặt với nguyền rủa ác độc đến cực điểm như thế mà Thần Sáng Thế cũng không ra, xem ra nàng đã thật triệt để rời khỏi.
- Ha ha ha…
Trong lồng ngực của hắn vô cùng thoải mái, giống như cuối cùng người lớn rời đi, không còn trông coi thanh thiếu niên phá phách.
Đáng tiếc bởi vì cười quá càn rỡ dẫn đến hắn bị sặc nước bọt, điên cuồng ho khan.
- Bà nội nó, rất lâu cũng không trải nghiệm qua phiền não của phàm nhân rồi.
Diệp Tùy Phong bò người lên, qua một hồi lâu mới hòa hoãn lại.
Đáng tiếc hắn vừa đứng lên thì cái bụng của hắn đã phát ra tiếng uc ục kháng nghị.
Đã là phàm nhân thì đương nhiên sẽ đói.
Diệp Tùy Phong tạm thời không quan tâm chuyện này, mà trước kiểm tra lại tình huống của mình một phen.
Hiện tại, hắn đúng là không có chút tu vi nào, ngay cả thiên phú của thân thể cũng về tới tình huống trước khi trùng sinh ở kiếp trước.
Quả thật là thiên tư củi mục.
Nhưng hắn có ký ức, còn có những cảm ngộ kia đại đạo vẫn y nguyên hoàn hảo không chút tổn hại.
Cho dù tu luyện lại từ đầu thì cũng sẽ không có bất kỳ bình cảnh nào.
Nhưng Diệp Tùy Phong lại không vội tiến hành tu luyện.
Bởi vì một thế này, hắn cũng không có một gia tộc nguy cơ sớm tối nào phải đi cứu vớt, cũng không một đám hậu bối gào khóc đòi ăn muốn bồi dưỡng, xung quanh càng không có một đám sài lang hổ báo chờ lấy lấy tính mạng của hắn.
Một thế này, hắn muốn sống vì mình, chân chính tiêu sái cả đời.
Về phần tu luyện, tùy duyên thôi ~
Tâm trạng tốt lại nói sau.
Về phần nguy hiểm, nói không chút khách khí, cho dù hắn là thân thể phàm nhân, nhưng hạng người bình thường cũng đừng hòng làm gì được hắn.
Phải biết, hắn đã đọc rất nhiều các loại tiên pháp đạo thuật đỉnh tiêm, tinh thông vô số thủ đoạn cổ quái kỳ lạ.
Tùy tiện lấy hai ví dụ, Huyết Chú Thuật và Hồn Chú Thuật tàn nhẫn mà đáng sợ chỉ cần cảm ngộ pháp tắc tinh thâm, cũng không phải cần tu vi mới có thể thi triển.
Cho nên, hắn cũng không cần phải lo lắng phương diện này.
Tùy tâm sở dục thôi, Tùy Phong không thèm để ý.
Sau khi làm rõ ràng tình huống thân thể, hắn quyết định trước tiên trấn an cái bụng đang không ngừng kháng nghị một chút.
Hắn ngắm nhìn bốn phía, nơi này là một cánh rừng u tĩnh, trong tầm mắt của hắn chỉ có chim bay trên trời mà không gặp được động vật ngu ngốc một cách đáng yêu như thỏ con gì cả.
Hắn suy nghĩ, dời ánh mắt xuống nước sông dưới chân.
Tục ngữ nói, nước quá trong ắt không có cá.
Nhưng con sông này lại ngược lại.
Nước sông trong vắt thấy đáy, lại có một đám một đám cá trắm cỏ khoái hoạt rong chơi ở trong đó.
- Ha ha, là lúc thể hiện ra kỹ thuật chân chính của ta rồi!
Diệp Tùy Phong quay người đi vào rừng cây, tìm một nhánh cây tương đối bén nhọn, sau đó dạo bước bên bờ, đi vào một chỗ nước cạn thích hợp.
Nơi này dòng nước chảy chậm, mấy bầy cá tụ tập ở đây, hình như cũng đang hưởng thụ lấy ánh mặt trời ấm áp.
- Chính là các ngươi.
Diệp Tùy Phong khom lưng, rón rén đi đến bờ sông.
Sau đó, hắn cầm theo nhánh cây, chậm rãi lại gần mặt nước.
Sau khi nhắm ngay một con cá trắm cỏ dài rộng, cánh tay của hắn đột nhiên phát lực, nhánh cây bén nhọn lập tức đâm xuống mặt nước.
- Rầm rầm!
Nhánh cây trực tiếp đâm vào trong nước bùn dưới đáy sông, bong bóng liên tục nổi lên.
Diệp Tùy Phong không có quên, loại khí đó gọi là mê-tan.
Động tác của hắn rất nhanh, nghĩ thầm khẳng định sẽ thu hoạch một trận tôm cá tươi màu mỡ.
Nhưng đợi nước bùn tán đi, mũi nhọn của cành khô rỗng tuếch.