Chương 547: Tương Lai Còn Có Nhiều Đặc Sắc Hơn Đang Chờ Mình.
Ban đêm, Đan Nhã ngồi ở phía trước cửa sổ, ánh trăng chiếu xuống, nàng cầm Linh Cơ Ngự hôm nay vừa được Diệp Tùy Phong sửa xong, lăn qua lộn lại thưởng thức, có đôi khi còn thỉnh thoảng phát ra một chút tiếng cười quái dị.
Tiểu Thúy ở bên cạnh nhìn thấy vậy thì sợ đến mức nổi da gà, cuối cùng nàng cũng không nhịn được đi lên phía trước, nhỏ giọng nhắc nhở:
- Tiểu thư, ngài đã ngẩn người hơn nửa canh giờ rồi.
- Đừng quên tu luyện nha.
Lúc này, Đan Nhã mới hồi phục tinh thần lại, vội vàng ừ ừ hai tiếng.
Tu luyện vẫn phải tiếp tục.
Nàng tận lực dứt bỏ tạp niệm, bắt đầu sử dụng Linh Cơ Ngự tiến hành huấn luyện ngộ tính hôm nay.
Nhưng vừa bắt đầu, nàng đã cảm giác được tia dị thường.
Hôm nay, linh đài của mình hình như đặc biệt thanh minh, nan đề phức tạp trước đó đều trở lên rõ ràng, mọi thứ đều đặc biệt thông thuận.
Đan Nhã kinh ngạc rời khỏi trạng thái tu luyện, cảm giác vừa rồi cũng biến mất không thấy gì nữa.
- Ta đây là… Sao vậy?
Nàng có chút nghi ngờ khó hiểu, sau khi lần nữa tiến vào trạng thái tu luyện, loại cảm giác đó lại lần nữa đánh tới.
Lặp đi lặp lại mấy lần, nàng cũng xác định, vấn đề chính là xuất hiện ở phía trên Linh Cơ Ngự này.
- Tiểu thư, hôm nay ngươi đến cùng bị sao vậy, tâm thần có chút không tập trung.
Tiểu Thúy cũng phát hiện dị dạng.
Đan Nhã lắc đầu, suy nghĩ một lát, cầm lấy Linh Cơ Ngự chạy ra khỏi cửa phòng.
- Ai ngươi chạy chậm một chút!
Trong lòng Tiểu Thúy bất đắc dĩ, không rõ vì sao Đan Nhã chỉ ra ngoài một lần đã trở nên giống như mất hồn như vậy.
Chẳng lẽ là độc thân quá lâu nên không cẩn thận bị tiểu bạch kiểm nào câu đi à?
Xem ra cần phải làm công tác tâm lý cho nàng ấy một chút.
Sau một lát, Đan Nhã đi tới trước mặt một người nam nhân trung niên mặc đạo bào.
- Sư tôn, cái Linh Cơ Ngự này của ta… Hình như có chút vấn đề.
Nàng đưa Linh Cơ Ngự ra.
Nam nhân trung niên nhìn thoáng qua, lắc đầu nói:
- Ta đã sớm nói với ngươi, thợ rèn nơi này không thể nào hoàn toàn sửa chữa nó.
- Thi đấu sắp đến, ngươi tạm thời dùng Huyền cấp trung phẩm kia trước đi.
Đan Nhã đi lên phía trước:
- Không phải.
- Sư tôn, cái Linh Cơ Ngự này giống như không giống trước đó, nó càng thêm…
- Vẫn là tự ngài nhìn một chút đi!
Nam nhân trung niên thấy nàng kiên trì như vậy, bất đắc dĩ, chỉ có thể tiếp nhận Linh Cơ Ngự, vừa thưởng thức trà vừa nhìn.
Nhưng một ngụm trà còn chưa kịp nuốt xuống đã trực tiếp phun ra ngoài.
- Mẹ nó, sao lại biến thành Địa cấp thượng phẩm rồi?
- Hôm nay, ngươi đã tìm ai sửa nó vậy?
Nam nhân trung niên trợn tròn tròng mắt.
Đan Nhã ngạc nhiên, bóng dáng Diệp Tùy Phong lại lần nữa xuất hiện trong đầu nàng.
………
Đối mặt với câu hỏi của sư tôn, Đan Nhã vẫn không để lộ ra tin tức về Diệp Tùy Phong.
Chỉ nói mình gặp phải một dị nhân, sau đó không cần thời gian quá lâu đã sữa chữa xong.
Sư tôn tấm tắc lấy làm kỳ lạ, nói Đan Nhã đây là quá may mắn, Linh Cơ Ngự địa cấp thượng phẩm không thể coi thường, nhất định phải bắt lấy mấy ngày cuối cùng này, lần nữa nâng cao ngộ tính của mình lên một bước.
Đan Nhã rời khỏi sân nhỏ trong ánh mắt cảm thán của sư tôn, trở lại gian phòng của mình.
- Tiểu thư, đến cùng hôm nay ngươi bị sao vậy?
Tiểu Thúy thấy dáng vẻ mất hồn mất vía của Đan Nhã, quan tâm hỏi.
- Ta không sao.
Đan Nhã nhẹ giọng đáp lại, sau đó “ầm” một tiếng, đóng cửa phòng của mình lại.
Tiểu Thúy ở ngoài cửa không khỏi cong cong miệng, miệng của nữ nhân thật sự là quỷ gạt người.
Không có việc gì mới là lạ đấy.
Chỉ có điều tiểu thư không muốn nhiều lời nên nàng cũng không có cách nào.
Chỉ có thể chờ đợi chính nàng ấy điều tiết tâm trạng lại rồi nói.
Mà sau khi Đan Nhã đi vào phòng của mình thì lần nữa đi đến trước cửa sổ, lấy tay chống cằm, vẻ mặt tràn đầy phiền muộn.
Đúng như sư tôn nói, Linh Cơ Ngự địa cấp thượng phẩm tuyệt không phải bình thường.
Diệp Tùy Phong có thể tuỳ tiện biến Linh Cơ Ngự Huyền cấp đã tổn hại thành Địa cấp thượng phẩm, lại há có thể là người bình thường?
Nàng tính là gặp qua một chút việc đời, trong trong lòng cực kỳ rõ ràng, tồn tại như thế, cho dù ở trong Thiên Công Các cường đại cũng là đệ tử hạch tâm.
Nếu như đặt ở ngoài, đó là bánh trái thơm ngon mà tất cả tông môn đều nguyện ý tranh đoạt bất kể đại giới.
Đừng nói Vĩnh Tường Môn, cho dù là Thanh Lan Tông cũng đều tranh đoạt hắn.
Người như vậy thật có thể cùng nàng đi một con đường à?
Cái thứ như tình cảm này thật ra thật rất kỳ quái.
Khi một người khác phái cùng tuổi tương đối xuất sắc, ngươi sẽ không tự chủ được sinh lòng ái mộ, muốn tới gần người đó, có đôi khi thậm chí còn có thể huyễn tưởng ra tương lai tốt đẹp của hai người.
Hắn càng xuất sắc, loại cảm tình này sẽ càng ngày càng mãnh liệt.
Nhưng khi hắn ưu tú tới cực điểm, vượt rất xa phạm trù người bình thường thì loại tình cảm kia ngược lại sẽ theo đó trở nên nhạt dần.
Ái mộ cũng sẽ dần dần biến thành ngưỡng mộ.
Mặc dù vẫn sẽ thích, nhưng loại ưa thích này đã không còn là huyễn tưởng tương lai của hai người.
Bởi vì lúc này, trong lòng của ngươi đã hiểu rõ, các ngươi nhất định là người của hai thế giới, loại tương lai đó đã không thể nào xảy ra.
Đan Nhã im lặng nhìn mặt trăng sáng trên trời, không nhúc nhích.
Qua thật lâu, đêm khuya thổi tới từng cơn gió lạnh, làm cho tóc mai của nàng rủ xuống.
Đan Nhã thở ra một hơi thật dài, ngồi ngay ngắn.
Giờ khắc này, loại tình cảm phiền muộn trên mặt nàng đã dần dần nhạt xuống.
- Cố lên nha.
Nàng cười một tiếng:
- Cho dù như thế nào, có thể gặp phải hắn đã chính là một loại may mắn.
- Tương lai còn có nhiều đặc sắc hơn đang chờ mình.
Đan Nhã nhẹ nhàng vuốt ve Linh Cơ Ngự, sau khi linh đài thanh tịnh thì tiến vào trạng thái tu luyện.
Ánh trăng chiếu xuống trên mặt của nàng, phát ra ánh sáng nhu hòa.
Thuở niên thiếu, ai lại không trải qua thời mới biết yêu chứ?
Đợi mấy chục năm sau, cho dù lúc trước xoắn xuýt khó chịu đến cỡ nào thì lúc nhớ lại cũng là một đoạn hình tượng tốt đẹp.