Chương 548: Ta Là Loại Người Hay Chủ Động Gây Chuyện À?
Ba ngày sau.
Giải thi đấu ngộ đạo ở thành Tứ Thanh chính thức khai mạc.
Giải thi đấu tổng cộng diễn ra trong hai ngày, ngày thứ nhất là sơ tuyển, ngày thứ hai sẽ quyết ra người thắng sau cùng.
Trong đó, mười người xuất sắc nhất không chỉ có thể nhận được thành chủ tự mình ca ngợi, có lẽ còn được một ít gia tộc hoặc là thế lực cường đại nhìn trúng, từ đó có thể một đường bằng phẳng.
Tất cả người trẻ tuổi dự thi đều đã ma quyền sát chưởng, chuẩn bị biểu hiện tốt một chút trong lần so tài này.
- Diệp sư phó, ngài nhanh dậy đi!
Bên ngoài phòng, Hoàng Tiểu Hàm dắt cuống họng hô.
Sau một lát, cửa phòng từ trong đẩy ra, Diệp Tùy Phong còn buồn ngủ đi ra.
- Tới giờ ăn rồi à?
Hắn vừa dụi mắt vừa hỏi.
Hoàng Tiểu Hàm thở phì phò, hô to:
- Ngài quên rồi à?
- Hôm nay là ngày giải thi đấu bắt đầu, tất cả mọi người sớm đã đi đến bên hồ Tinh La rồi.
- Sao lúc này ngài vẫn còn có thể ngủ được?
Diệp Tùy Phong ngáp thật to một cái.
Đi ngủ chính là chuyện vui lớn nhất trong đời, sao lại không ngủ được?
Nhưng hôm nay hắn đúng là đã đậy trễ, bởi vì tối hôm qua hắn gần như thức suốt đêm mới viết ra được một bản bí kỹ thật dày.
Bí Yếu Tinh Luyện.
So với phiên bản hắn lưu lại cho Thôi lão Hán thì bản bí yếu này càng cao thâm hơn, bao hàm cũng toàn diện hơn, đủ để đẩy tiêu chuẩn rèn đúc của Hoàng Kình lên mức độ đỉnh cao.
Đương nhiên, vì quyển bí yếu hắn lưu lại cho Thôi lão Hán, hắn còn tăng thêm một chữ “Chân” ở phía trước.
Chân · Bí Yếu Tinh Luyện, nhìn qua rất có bức cách.
- Ngươi đi chuẩn bị cơm cho ta ăn trước, đợi ăn xong lại đi.
Diệp Tùy Phong bắt đầu rửa mặt.
Hoàng Tiểu Hàm nhìn bộ dáng không nhanh không chậm của hắn, dậm chân, nhưng nàng vẫn nghe lời đi chuẩn bị đồ ăn.
Khoảng hơn nửa canh giờ sau, Diệp Tùy Phong mới đi cùng Hoàng Tiểu Hàm đến hồ Tinh La ở trung tâm thành Tứ Thanh.
Địa điểm tổ chức giải thi đấu ngộ đạo là ở đây.
Thật ra không chỉ là lần này, trước đó, phàm là có thịnh hội quan trọng cũng đều cử hành ở hồ Tinh La.
Với lại nghe Hoàng Tiểu Hàm nói, rất nhiều thành trì đều có thói quen xây dựng hồ nước ở trong thành, cũng không biết tập tục này bắt đầu từ đâu.
Vị trí phố rèn cách nội thành cũng không xa, không cần bao lâu, ba người đã đi tới địa điểm tổ chức giải thi đấu.
Phóng tầm mắt nhìn tới, tất cả đều là đầu người đen nghịt, giống như là đi hội làng mua đồ.
Trong đó, có khoảng một nửa số người đều là tu sĩ tương đối trẻ tuổi, trên cơ bản đều là người tham gia lần này giải thi đấu.
Đánh giá sơ qua một chút, tổng cộng cũng có gần mười ngàn người.
Thật không hổ với hai chữ thịnh hội.
- Chúng ta qua bên kia đi!
Hoàng Tiểu Hàm kéo theo Diệp Tùy Phong, chui tới chui lui trong đám người đen nghịt, cuối cùng đi đến dưới một gốc Dương Thụ cao lớn.
Dương Thụ ở gần bên hồ, nơi đó thế mà còn có một cái lều thật to che nắng.
- Đến!
Ba người đi tới.
Ở trong lều còn có mấy người đang đứng, Diệp Tùy Phong nhận ra, đều là người của phố rèn Đồng Tế.
Là một thế lực có tên tuổi trong thành Tứ Thanh, phố rèn đương nhiên có thể được an bài một vị trí đặc biệt.
Sau khi ngồi xuống, Diệp Tùy Phong ngắm nhìn bốn phía, có rất nhiều lều giống thế này, có cái còn rất hoa lệ, thậm chí còn có nơi được xây dựng giống như đình nghỉ mát, để cho người ta ghé mắt.
Mà ở trên mặt hồ thỉ nổi lơ lửng một chiếc lâu thuyền, một lá cờ viết chữ “Tường” tung bay theo gió.
- Diệp sư phó, đó chính là lâu thuyền của Vĩnh Tường Môn!
Hoàng Tiểu Hàm chỉ vào mặt hồ, vẻ mặt có chút kích động.
Nhưng Diệp Tùy Phong cũng không có hứng thú gì đối với chuyện này.
- Khi nào bắt đầu?
Xung quanh quá nhiều người, ai cũng nói chuyện ồn ào, hắn không phải rất ưa thích hoàn cảnh như vậy.
- Buổi trưa chính thức bắt đầu.
Hoài Cốc nói:
- Diệp sư phó, căn cứ theo như trước đây, ngày tranh tài thứ đầu tiên đào thải rơi hơn chín phần người dự thi, ngài nhất định phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Diệp Tùy Phong nhún vai, biểu thị không có gì phải lo lắng.
Hơn nữa hắn cũng không có đến quá sớm, bây giờ cách buổi trưa còn có hơn nửa canh giờ mà thôi.
Sau khi nhàm chán chờ đợi trong chốc lát, Diệp Tùy Phong bỗng nhiên gọi Hoài Cốc đến trước mặt, hỏi:
- Tại sao không có người nào tới tìm phiền toái vậy?
- Giống như người nào nhìn chúng ta không vừa mắt, hoặc là đối thủ một mất một còn tới trào phúng hai câu?
Hắn thật sự quá nhàm chán, muốn đợi loại kiều đoạn này xuất hiện nhưng cũng không đợi được.
Hoài Cốc sửng sốt, mặt lộ vẻ không hiểu:
- Vì sao lại có người tới trào phúng chúng ta?
- Mọi người đều đang chuyên tâm chuẩn bị cho giải thi đấu, không có ai muốn tìm phiền phức vào lúc này đâu.
- Với lại khi chọn vị trí, mọi người đều cố ý tránh xa đối thủ một mất một còn của mình, xung quanh chúng ta đều là thế lực có quan hệ tốt phố rèn.
Diệp Tùy Phong giật mình, thì ra là như vậy.
- Ừ!
Nhưng sau đó, hắn đột nhiên đổi sang chuyện khác.
- Vậy tại sao gia hoả kia lại liên tục nhìn chằm chằm chúng ta với ánh mắt bất hảo như vậy chứ?
Hắn chỉ vào một đình nghỉ mát hai tầng cách đó không xa.
Ở phía trên tầng thứ hai, một người trẻ tuổi mặc quần áo lộng lẫy đang đong đưa cây quạt, thỉnh thoảng nhìn về phía phố rèn.
- Trì Ngọc Hằng?
Hoàng Tiểu Hàm kinh hô một tiếng, sau đó cắn răng nói:
- Diệp sư phó, chính là hắn, ngày đó hắn đã nói người của phố rèn chúng ta không đáng một đồng!
Diệp Tùy Phong nhíu mày, thì ra là người của Thiên Công Các.
- Diệp sư phó.
Hoài Cốc thấp giọng nói:
- Ngài còn muốn tiến vào Thiên Công Các, vẫn nên tận lực không nên gây sự với bọn hắn.
Diệp Tùy Phong liếc hắn nói:
- Ta là loại người hay chủ động gây chuyện à?
Nói xong, Diệp Tùy Phong nhìn về phía Trì Ngọc Hằng, trùng hợp hắn cũng nhìn lại, ánh mắt của hai người trực tiếp chạm vào nhau.
Diệp Tùy Phong cười thân mật một tiếng, chậm rãi giơ ngón tay cái lên.
Sau đó, quay ngược ngón tay cái xuống dưới, đúng kiểu quốc tế kinh điển.
- Rác rưởi.
Hắn thầm nói trong miệng.