Chương 552: Vượt Qua Vòng Đầu Tiên!
Lúc này, Trì Ngọc Hằng đã rơi vào thật sâu trong sự hoài nghi bản thân.
Ở Thiên Công Các, tạo nghệ trên phương diện trận đạo của hắn ta đã vượt xa người đồng lứa, thậm chí ngay cả đại sư trận pháp cũng khen hắn ta không dứt miệng.
Hắn ta vốn cho rằng muốn sửa chữa đại trận dưới chân này là một chuyện cực kỳ dễ dàng.
Nhưng hắn ta lại không, mỗi lần đều sẽ xảy ra vấn đề.
Hai lần đầu tiên còn trực tiếp phản phệ lại chỗ của hắn ta.
Mấy lần sau đó thì không phản phệ, nhưng mỗi một lần đều sẽ xảy ra sai lệch, chạy đến chỗ những người khác.
Từ đầu đến cuối, Diệp Tùy Phong lại chưa từng gặp phải bất kỳ một lần công kích nào.
Chuyện này làm hắn ta không nhịn được hoài nghi, thực lực trận đạo của mình có lợi hại như mọi người nói tới hay không.
Trì Ngọc Hằng trăm mối vẫn không có cách giải, chỉ có thể lựa chọn thử lại lần nữa xem thử.
Nhưng vào lúc này, tiềng ồn ào càng lúc càng lớn bên ngoài đã kéo hắn ta từ ra khỏi suy tư.
- Nói chuyện đi!
- Đừng cho rằng ngươi yên lặng không nói thì có thể phủ nhận chuyện mình làm!
Thiếu niên táo bạo rống to.
Trì Ngọc Hằng ngẩng đầu, phát hiện ánh mắt mọi người đều tập trung trên người mình.
- Dám đánh lén ở trong bóng tối, thật là muốn chết!
- Hừ, hạng giá áo túi cơm âm hiểm!
- Không tuân quy củ, người như vậy nên bị Vĩnh Tường Môn trừ bỏ tư cách dự thi!
Đám người nhao nhao chỉ trích, toàn bộ đều nhắm về Trì Ngọc Hằng.
Trì Ngọc Hằng đầu tiên là ngẩn người, sau đó mới phát hiện, động tác của mình đã bị người khác nhìn ra.
Nhưng đối mặt với đám người trách cứ, lửa giận trong lòng hắn ta lại càng ngày càng lớn.
- Không sai, chính là ta làm, đồ nhà quê các ngươi lại có thể làm gì ta?
Trì Ngọc Hằng lạnh giọng nói:
- Ta chính là người của Thiên Công Các, ai dám nói năng lỗ mãng ở trước mặt ta!
Hắn ta hét lớn một câu.
Tên tuổi Thiên Công Các vẫn tương đối có lực chấn nhiếp.
Vừa nghe lời này, rất nhiều người đều lập tức im lặng, thậm chí có vài người nhát gan trực tiếp quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Nhưng cũng có người không thèm để ý.
- Lão Tử không cần biết ngươi là các gì đó!
- Da đen, con bà nó chứ, không ngờ ngươi lại dám chơi xấu lão tử, sau này đừng để ta gặp phải ngươi, nếu không thì gặp một lần sẽ đánh ngươi một lần!
Thiếu niên táo bạo là một người không phục ai, lúc này mới hạ xuống lời ngoan độc.
Thực lực của bản thân hắn cũng đã ở cảnh giới Ngưng Đan, rất không tầm thường.
- Thiên Công Các thì có thể muốn làm gì thì làm à?
- Nếu còn dám ra tay với ta thì cũng đừng trách ta không khách khí!
Nữ tử lãnh diễm cũng không sợ chút nào.
- Ha ha, không phải chính là hiểu chút trận pháp mới dùng nó để đánh lén người khác à?
- Rất nhiều người chỉ là không muốn phá hỏng quy củ của Vĩnh Tường Môn thôi.
Đạo sĩ tuổi trẻ cười lạnh, ngón tay gảy nhẹ, khu vực bên cạnh Trì Ngọc Hằng lập tức nổ tung lên, kém chút làm cả người hắn ta ướt sũng.
Hiển nhiên, đây cũng là một cường giả tinh thông trận pháp.
Đối mặt với bọn hắn bức bách, tâm tính của Trì Ngọc Hằng triệt để nổ tung.
- Ta thấy đám nhà quê các ngươi đều chán sống rồi!
Sau đó khí thế Ngưng Đan kỳ lập tức bộc phát, hắn ta trực tiếp khóa chặt ba người, thậm chí có tràn ra sát cơ.
Ba người kia cũng không sợ hãi chút nào, bắt đầu giằng co với Trì Ngọc Hằng.
Mắt thấy một trận đại chiến sắp bộc phát thì đúng lúc này, một thần niệm thật lớn từ trong lâu thuyền trên mặt hồ truyền ra.
- Đủ rồi, đây không phải giải thi đấu luận võ.
- Tất cả mọi người tuân thủ quy tắc, không thể tái sử dụng thủ đoạn khác quấy nhiễu tranh tài, nếu không thì sẽ bị hủy bỏ tư cách dự thi.
Thần niệm cực kỳ cường đại, sinh sinh ép xuống một trận chiến đấu sắp nổ ra.
Ba thiếu niên kia hừ lạnh một tiếng, thu lại chiến ý của mình.
Dù sao thì mục đích chủ yếu của bọn hắn là giải thi đấu Ngộ Đạo, đương nhiên đều không muốn lưu lại ấn tượng xấu đối với Vĩnh Tường Môn.
Nhưng vẻ mặt của Trì Ngọc Hằng vẫn âm trầm như cũ, nhưng hắn ta cũng không tiếp tục nữa vì hắn ta đã thu được cảnh cáo đến từ Mã đại nhân.
Mà Diệp Tùy Phong thì vừa ăn xong một hộp bắp rang, sau khi cảm thán lượng đồ ăn mình vừa ăn một chút, sau đó tiếp tục bước đi.
Trình diễn không tệ, không có hai năm rưỡi luyện tập thì không thể nào đạt được loại trình độ này.
Lần này cũng có thể coi là mượn đao giết người.
Nhưng nếu như Trì Ngọc Hằng tiếp tục chơi hắn, vậy thì nhất định sẽ không ôn hòa như thế nữa.
Lúc này, trên đỉnh lâu thuyền giữa mặt hồ.
Hai nam nhân trung niên khí tức cường đại đang ngồi ở phía trên, hài lòng trò chuyện với nhau.
- Rõ ràng thực lực của người dự thi lần này cao hơn trước kia một đoạn.
Trong đó, một nam nhân trung niên áo xanh nói.
- Dù sao thì tin tức về Thanh Lan Tông cũng đã truyền ra ngoài.
Một nam nhân trung niên khác mặc áo trắng cười cười, nói:
- Nhưng vẫn không quá đủ, trong rất nhiều thành trì khác đều xuất hiện không ít yêu nghiệt.
- Muốn tranh đoạt một vị trí đệ tử hạch tâm của Thanh Lan Tông, nói thật, thành Tứ Thanh bên này cũng không có hi vọng lớn.
Nam tử mặc áo xanh cười nói:
- Chúng ta cũng không có ý định tuyển người từ thành Tứ Thanh.
- Với lại nghe nói đã xuất hiện nhân tuyển tốt nhất, đó là một thiên kiêu có huyết mạch Thần Thú vô thượng, thiên phú và thực lực cũng mạnh đến dọa người.
- Loại thành nhỏ như thành Tứ Thanh này, mục đích chủ yếu vẫn là tìm kiếm đệ tử cho Vĩnh Tường Môn chúng ta.
Nam tử mặc áo trắng nhẹ gật đầu, giải thi đấu lần này đúng là có mấy người thi không tệ, đáng giá bồi dưỡng trọng điểm.
- Tiểu gia hỏa của Thiên Công Các kia thì sao, hình như hắn không quá an phận.
Nam tử mặc áo xanh lắc đầu.
- Dù sao cũng là người của Thiên Công Các, cứ để cho hắn chơi đùa một chút đi.
- Đừng quá mức là được.
…
Theo thời gian trôi qua, những người dự thi đã tới gần đảo nhỏ giữa hồ.
Trước lúc này, lại có lại gần một nửa nhân tuyển đi sai đường, rơi vào trong hồ nước, mất đi tư cách.
Người lưu lại cuối cùng chỉ không đến hai ngàn.
Thật có thể nói là sóng lớn đãi cát.
Sau một lát, mọi người lần lượt lên đảo.