Chương 551: Mục Tiêu Công Kích.
Những người khác vội vàng im lặng, còn trẻ như vậy mà đã đạt đến cảnh giới Ngưng Đan, người này cũng không dễ chọc.
Không sai, người bị ngọn lửa nuốt hết chính là Trì Ngọc Hằng.
Hắn ta thật sự không ngờ, người phải bị xấu mặt rõ ràng phải là Diệp Tùy Phong, nhưng kết quả lại trở thành chính mình.
Diệp Tùy Phong thì lại không bị gì cả, nhưng hỏa diễm lại từ dưới chân của hắn ta dũng mãnh phun ra.
Quả thực là trộm gà không được còn mất nắm gạo.
- Thật đáng chết!
Vẻ mặt Trì Ngọc Hằng cực kỳ khó coi, từ trước đến nay hắn ta luôn cực kỳ chú trọng hình tượng của mình.
- Chuyện gì vậy?
- Chẳng lẽ vừa rồi sửa sai à?
Trì Ngọc Hằng lâm vào trong hoài nghi bản thân.
Hắn ta chắc chắn sẽ không nghĩ đến, khi Diệp Tùy Phong vừa đặt chân vào khu vực đó đã một lần nữa sửa chữa lại đại trận, đánh ngược trở về hắn ta.
Hắn ta suy tư một lát, vẫn như cũ không có kết quả.
Có thể là do hắn ta thay đổi không đúng chỗ, dù sao thì cấp độ của đại trận này cũng không thấp.
Trì Ngọc Hằng lắc đầu, âm trầm nhìn về phía Diệp Tùy Phong cách đó không xa.
Vừa lúc Diệp Tùy Phong cũng nhìn lại.
- Nha, thật là trắng nha?
- Làn da mới rất có cá tính.
Diệp Tùy Phong vừa cười vừa nói.
Gương mặt Trì Ngọc Hằng âm trầm như nước, lạnh lùng hừ một tiếng.
Vừa rồi ngươi quá may mắn, lần này, hắn ta sẽ không lại cho bất cứ cơ hội nào!
Đi sau khi đi mấy bước, Trì Ngọc Hằng lần nữa ra tay.
Lúc này, hắn ta tính toán tốt mỗi một bước cực kỳ tỉ mỉ, chôn xuống ba đạo lôi đình trên đường đi của Diệp Tùy Phong.
So với Hắc Viêm lần trước, nếu như Diệp Tùy Phong ăn ba đạo lôi đình này sợ rằng sẽ lập tức mất đi sức chiến đấu.
Ở trong ánh mắt của Trì Ngọc Hằng, Diệp Tùy Phong bước xuống một bước.
- Ầm ầm!
Ba đạo sấm sét màu trắng đồng thời xuất hiện, trực tiếp đánh lên đỉnh đầu Trì Ngọc Hằng, làm cho mái tóc dài phiêu dật của hắn ta đều nổ tung, trên đỉnh đầu còn đang bốc lên một luồng khói xanh.
- Lại là gia hỏa này à?
- Hắn đến cùng phải thất đức bao nhiêu, sao người khác đều không sao mà chỉ mỗi mình hắn bị đến hai lần?
- Khẳng định đã làm một làm chuyện tốt gì đó rồi.
Đám người nghị luận ầm ĩ, vẻ mặt cổ quái nhìn về phía Trì Ngọc Hằng.
Mà lúc này, Trì Ngọc Hằng bị sét đánh đều đang cực kỳ ngơ ngấc.
Tu vi của hắn ta là Ngưng Đan, ba đạo lôi đình này đương nhiên không tạo được thương tổn gì quá lớn đối với hắn.
Nhưng bóng ma trong lòng hắn đã quá lớn!
Tại sao lại sai?
Đến cùng là chuyện gì?
Hôm nay ta trúng tà à?
Hoặc nói, Diệp Tùy Phong chính là một người không bình thường?
Hắn ta trăm mối vẫn không có cách giải.
Cuối cùng, hắn ta cắn răng, thấp giọng rống lên:
- Ta thật sự không tin mỗi lần đều bị ngươi tránh thoát được?
Trì Ngọc Hằng lần nữa chuẩn bị ra tay.
Diệp Tùy Phong nhìn động tác của hắn, sờ lên cằm.
Gia hỏa này thật đúng là không đến Hoàng Hà không chết tâm, gieo gió gặt bão hai lần mà vẫn còn muốn chỉnh mình.
Có nên đánh ngược lại hắn ta nữa không đây?
Diệp Tùy Phong lắc đầu.
Không, không, không, một lần hai lần còn không sao, nhưng làm cho Trì Ngọc Hằng liên tục bị phản phệ, hắn ta sớm muộn cũng sẽ hoài nghi, với lại cũng không thú vị.
Nơi này nhiều người như vậy, không bằng kéo theo người khác cũng tới tham gia góp vui đi.
Cảm nhận được ba động của trận pháp, Diệp Tùy Phong rất nhanh phân biệt ra được, lần này, Trì Ngọc Hằng lại làm ra một trận pháp gió lớn có thể thổi bay người.
Diệp Tùy Phong nghĩ nghĩ, ánh mắt rơi vào trên người một thiếu niên tráng kiện phía trước.
Thực lực của thiếu niên này không tầm thường, hơn nữa nhìn qua thì tính tình rất táo bạo, là một người chơi không tệ.
Quan trọng nhất chính là, âm phong sẽ không tạo thành ảnh hưởng gì quá lớn đối với hắn.
Vậy thì chọn ngươi đi.
Sau khi quyết định, vẻ mặt Diệp Tùy Phong tràn đầy vui cười bước ra một bước.
Lập tức, âm phong gào thét.
Trì Ngọc Hằng đã làm tốt chuẩn bị phòng ngự, nhưng hắn lại phát hiện lần này âm phong không đánh về phía mình, trong lòng lập tức vui mừng, ánh mắt nhìn về phía Diệp Tùy Phong.
Nhưng chuyện khiến hắn rất ngạc nhiên chính là, âm phong cũng chưa từng xuất hiện ở chỗ của Diệp Tùy Phong.
- Cút ngay!
Bỗng nhiên, phía trước truyền đến một âm thanh táo bạo.
Thiếu niên tráng kiện kia đấm ra một quyền, trực tiếp đánh tan âm phong trống rỗng xuất hiện.
Hắn hừ lạnh một tiếng, trên mặt mang vẻ khinh thường.
Trì Ngọc Hằng lại ngơ ngác.
Tại sao lại chạy tới nơi đó?
Hắn ta vò đầu bứt tai, trăm mối vẫn không có cách giải.
Chẳng lẽ lý giải về trận pháp của mình có vấn đề hay sao?
Không được, ta phải thử lại lần nữa!
Hắn ta vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục nếm thử.
Một đoạn thời gian sau đó, trên mặt hồ thỉnh thoảng sẽ bộc phát ra một trận ba động kỳ quái.
Có người đột nhiên bị băng trùy đâm vào chân.
Có người bị phong nhận đột nhiên xuất hiện cắt quần áo.
Còn có người trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một hồ nữ kiều mị, làm điệu làm bộ, mấu chốt nhất là, người này cũng là nữ đó.
Loại tình huống dị thường này làm cho vẻ mặt của từng người dự thi trở nên khẩn trương, sợ kế tiếp sẽ đến lượt mình.
Nhưng một lát sau, bọn hắn phát hiện những tình huống dị thường này hình như chỉ nhằm vào những người biểu hiện xuất sắc nhất, với lại cũng không cách nào tạo thành tổn thương thực chất gì, giống như chỉ muốn bêu xấu bọn hắn.
- Chẳng lẽ đó là khảo nghiệm Vĩnh Tường Môn chuẩn bị riêng cho bọn hắn?
Có người suy đoán.
Nhưng rất nhanh, có người tương đối tinh thông đối với trận pháp đã phát hiện bí mật trong đó.
- Là hắn giở trò quỷ!
- Chính là cái tên Hắc Đản bị sét đánh ban đầu kia!
Một đạo sĩ trẻ tuổi tức giận chỉ về phía Trì Ngọc Hằng đang tràn đầy hoang mang.
Ánh mắt mọi người lần nữa hội tụ lên trên người Trì Ngọc Hằng.
- Ta cũng cảm thấy, hình như hắn đang động tay chân lên trên đại trận!
Một nữ tử lãnh diễm, ánh mắt lạnh lẽo nói.
Thiếu niên cường tráng cũng xoay đầu lại, trừng mắt nhìn Trì Ngọc Hằng.
- Hắc Đản, thật là ngươi làm à?
- Ngươi đang muốn chết phải không?
Phàm là những người dự thi gặp phải trận pháp quấy phá đều dùng vẻ mặt âm trầm nhìn về phía Trì Ngọc Hằng.
Bọn hắn đều là Thiên Kiêu, ai cũng không thể chịu đựng được việc có người hạ độc thủ ở sau lưng mình.
Trong lúc nhất thời, Trì Ngọc Hằng biến thành mục tiêu công kích.
Mà người khởi xướng chân chính là Diệp Tùy Phong thì lúc này trực tiếp lấy ra một hộp bắp rang, vừa ăn vừa nhìn.