Chương 554: Thành Công Ra Ngoài!
Đan Nhã bị giật mình, lập tức làm xong chuẩn bị chiến đấu, lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Tùy Phong.
- Còn có huyễn cảnh à?
Cô ngưng thần đề phòng.
- Huyễn cái gì, chính là ta.
Diệp Tùy Phong cười đến gần.
Đan Nhã cảm nhận được khí tức, mới yên lòng.
- Cửa thứ nhất quả nhiên không làm khó được ngươi.
Nàng thở dài một hơi.
- Đương nhiên rồi.
Diệp Tùy Phong nói:
- Thế nào, có thể vượt qua không?
Đan Nhã gật đầu:
- Có lòng tin.
Sau đó, hắn cười một tiếng:
- Nhờ có Linh Cơ Ngự ngươi sửa, nếu không thì ta chắc chắn sẽ không thuận lợi giống như bây giờ.
Linh Cơ Ngự địa cấp thượng phẩm có hiệu quả cực giai.
Chỉ trong ba ngày mà ngộ tính của nàng đã tăng lên không ít.
- Sau khi giải thi đấu kết thúc, ta nhất định phải cảm tạ ngươi một phen.
Đan Nhã bảo.
Diệp Tùy Phong cười nói:
- Đừng đổi ý, ta ăn rất nhiều cơm.
Đan Nhã buồn cười:
- Yên tâm đi, tuyệt đối sẽ bao ngươi ăn no.
Sau đó, hai người lại rảnh rỗi hàn huyên hai câu.
Nàng không nhắc đến chuyện Thiên Cơ Ngự, có lẽ Diệp Tùy Phong không thèm để ý, nhưng chỉ cần nghĩ đến nó, Đan Nhã sẽ không tự chủ được muốn né tránh.
- Muốn ta mang ngươi ra ngoài không, giống như ngày đó ngươi chở ta vào thành.
Diệp Tùy Phong nói.
Đan Nhã lắc đầu:
- Không cần, ta muốn kiểm nghiệm thực lực chân chính của mình.
Diệp Tùy Phong không cưỡng cầu, sau khi khích lệ hai câu thì quay người rời khỏi.
Hiện tại đã có người đi ra, hắn đi ra bây giờ cũng sẽ không lộ ra quá mức đột ngột.
Nhưng sau khi đi hai bước, Diệp Tùy Phong phát hiện, gia hỏa Trì Ngọc Hằng này lại không đi theo mình, mà dừng lại ở chỗ của Đan Nhã, một bộ dáng như muốn ăn trộm.
- Thật tốt đi ra ngoài không được à, sao nhất định phải giở trò.
Diệp Tùy Phong bất đắc dĩ, nếu như Đan Nhã vì mình mà bị Trì Ngọc Hằng chơi xấu, vậy thì không dễ chơi.
Hắn suy nghĩ, đưa tay vẽ ra một đồ đằng, huyễn hóa ra một ý chí hư giả, hạ một chỉ thị cho Quỷ Vương.
Sau khi làm xong những việc này, hắn trực tiếp đi ra khỏi Tường Sinh Tử.
Trước khi hắn rời khỏi nhìn thấy có hơn trăm quỷ vật cường đại từ bốn phương tám hướng hội tụ đến vị trí của Trì Ngọc Hằng.
Ngươi hãy hưởng thụ cho tốt đi.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Có gần hai ngàn người xông vào Tường Sinh Tử, nhưng cho tới bây giờ cũng chi có khoảng trăm người đi ra mà thôi.
Lại có chín thành người đã dừng lại ở cửa thứ hai.
Đan Nhã cũng thuận lợi đi ra, sau khi lên tiếng chào Diệp Tùy Phong thì nàng ngồi xuống khôi phục tinh tiêu lực hao.
Mà lúc thời gian xông quan sắp kết thúc, một bóng người đột nhiên nhào ra ngoài.
- Da đen?
Thiếu niên táo bạo liếc mắt đã nhận ra Trì Ngọc Hằng.
- Tại sao ngươi lại biến thành da hoa rồi?
Đám người lập tức tụ trung ánh mắt lên người Trì Ngọc Hằng.
Chỉ thấy hắn ta cực kỳ chật vật, khắp nơi đều là các loại vật chất màu sắc không rõ nguồn gốc, hình như là thứ do quỷ vật tử vong lưu lại.
- Ha ha ha, đây chính là thiên tài của Thiên Công Các à?
- Thật là để cho tên nhà quê như ta mở rộng tầm mắt!
- Ta cũng vậy.
Mọi người làm càn chế giễu, oán khí bị âm ở cửa thứ nhất thật không dễ dàng tiêu tán như vậy.
- Tất cả im miệng cho ta!
Trì Ngọc Hằng đứng dậy, tóc tai bù xù, hai mắt đỏ bừng, trong mắt hiện ra tia máu.
Hiển nhiên, tình huống hắn ta vừa gặp phải cũng không tốt đẹp gì.
Ngay cả Diệp Tùy Phong cũng hơi có chút kinh ngạc, Quỷ Vương kia có cảnh giới Hiển Thánh, không ngờ lại cũng có thể bị Trì Ngọc Hằng mạnh mẽ vượt qua.
Thực lực tên này đúng là bất phàm, chỉ là quá cố chấp.
Hai mắt Trì Ngọc Hằng đỏ hồng, cảm xúc cực kỳ táo bạo.
Đám người thấy vậy thì cũng yên tĩnh một chút.
Sau khi liếc nhìn một vòng, Trì Ngọc Hằng bỗng nhiên gắt gao khóa chặt ánh mắt lên người Diệp Tùy Phong.
- Là ngươi!
Hắn ta khàn giọng rống nói:
- Nhất định là gia hỏa ngươi giở trò cản trở ta!
Diệp Tùy Phong lập tức sững sờ.
Hắn làm những tiểu động tác kia, cho dù Tiên Đế tới cũng chưa chắc có thể phát hiện, chớ nói chi là Trì Ngọc Hằng.
Đây tính là gì, giác quan thứ sáu à?
Mắt thấy Trì Ngọc Hằng bắn ra sát cơ, Diệp Tùy Phong nói:
- Ở đây không cho phép tùy tiện ra tay.
- Ngươi có nghĩ kỹ chưa?
Đây là hắn đang nhắc nhở, cũng đang cảnh cáo.
Nhưng lúc này, Trì Ngọc Hằng sớm đã đánh mất lý trí.
- Ta muốn giết ngươi!
Hắn ta hét lớn một tiếng, trực tiếp đánh về phía Diệp Tùy Phong, khí thế cảnh giới Ngưng Đan ngang nhiên bộc phát.
Ngón tay Diệp Tùy Phong khẽ nhúc nhích, chuẩn bị đánh ra pháp quyết.
Nhưng đúng lúc này, một bóng người từ phía sau Trì Ngọc Hằng xuất hiện, một chưởng đánh hắn ngã xuống đất.
- Còn ngại chưa đủ mất mặt à?
Người tới chính là Mã đại nhân.
Hắn ta lạnh lùng nhìn Diệp Tùy Phong một chút, sau đó lập tức mang theo Trì Ngọc Hằng vươn người đứng dậy, rời khỏi đảo giữa hồ.
Diệp Tùy Phong thở ra một hơi.
Như vậy cũng tốt, tranh tài phía sau sẽ không có ai quấy rầy hắn nữa.
- Diệp công tử!
Đan Nhã đi tới, lo lắng hỏi:
- Vừa rồi ngươi không sao chứ?
Diệp Tùy Phong gật đầu.
- Vẫn tốt.
- Chỉ là người tuyển thủ kia cả người da hoa làm ta giật mình thôi.
Câu nói này lập tức làm cho đám người cười vang một trận, bầu không khí cũng một lần nữa bắt đầu vui vẻ.
Đan Nhã cũng cười lắc đầu, cho dù lúc nào Diệp Tùy Phong cũng phong khinh vân đạm nhưng cũng không tránh được đôi khi hài hước.
Mọi người nghỉ ngơi một khoảng thời gian, tiếp theo chính là cửa ải cuối cùng của hôm nay.
Cửa này cũng tương đối đặc biệt.
Ngọc Tường Môn lấy ra ba quyển bí tịch khác nhau để những người dự thi ở đây tiến hành lĩnh hội.
Chỉ cần có thể lý giải trong thời gian quy định sẽ tính là thông qua.
Đây là một lần khảo nghiệm, nhưng cũng coi là một lần ban thưởng.
Nghe những người khác nói, trước kia chỉ có ở ngày thứ hai mới sẽ làm như vậy, lần này còn rõ ràng hơi đặc biệt một chút.
Không có Trì Ngọc Hằng quấy nhiễu, trận đấu này tiến hành rất thuận lợi.
Cuối cùng, lần nữa đào thải hai phần ba, chỉ có bốn mươi người thông qua được vòng đấu loại ngày thứ nhất, tiến vào quyết chiến cuối cùng ngày thứ hai.
Đan Nhã cũng thuận lợi thông qua được, chưa nói đến cái khác, nàng cũng coi là một thiên tài không tệ.