Chương 555: Chiêu Bài Phố Rèn Đồng Tế Sẽ Bắt Đầu Quật Khởi Từ Ngày Mai.
Sau khi kết thúc, Đan Nhã thực hiện lời hứa, mang theo Diệp Tùy Phong và Hoàng Tiểu Hàm đi ăn một bữa thật no.
Nàng vốn cho rằng Diệp Tùy Phong nói mình ăn rất nhiều chỉ là nói đùa, nhưng sau khi Diệp Tùy Phong ăn xong hai bàn lớn thì nàng cũng chịu phục.
Với lại cuối cùng trước khi đi còn gói theo mấy túi đồ ăn vặt lớn mang về.
Đơn giản đổi mới thế giới quan của Đan Nhã.
May mắn đều là chút thức ăn bình thường, nếu là hàng cao cấp thì ví tiền của nàng cũng chưa chắc đã chịu đựng được.
Tranh tài ngày thứ nhất kết thúc như vậy.
Trận chung kết cuối cùng sắp diễn ra.
……
Sau khi biết Diệp Tùy Phong thành công tiến vào trận chung kết, Hoàng Kình thoải mái cười to, lấy rượu ngon trân quý mấy chục năm ra, la hét đêm nay muốn không say không nghỉ.
Diệp Tùy Phong thấy hắn thề phải chuốc say mình, còn tưởng rằng tửu lượng của Hoàng Kình cao đến cỡ nào.
Kết quả mới uống ba cân vào bụng đã đỏ bừng cả khuôn mặt, không phân biệt được Đông Nam Tây Bắc.
Sau khi say rượu, Hoàng Kình cứ nằng nặc nhất định phải đi tìm Mã đại nhân một chuyến, nói lấy biểu hiện bây giờ của Diệp Tùy Phong đã hoàn toàn đủ tư cách tiến vào Thiên Công Các.
Hắn vừa quyết định như vậy xong, mấy người cũng đỡ không nổi, thế là tức tối chạy tới trụ sở của Mã đại nhân.
Kết quả có thể nghĩ, kém chút bị đánh một trận ném ra ngoài.
Cuối cùng vẫn duy trì điều kiện lúc đầu, chỉ có thu hoạch được mười vị trí đầu mới có thể đặc biệt tiến vào trong Thiên Công Các.
Sau khi trở về, Diệp Tùy Phong một mình đi tìm Hoàng Kình.
- Lão Hoàng, ta biết ngươi vì tốt cho ta, nhưng thật sự không cần như vậy.
Lúc này, Hoàng Kình đã tỉnh rượu, ít nhất có thể nói chuyện bình thường.
- Thế nhưng tiến vào Thiên Công Các, không phải tâm nguyện lớn nhất của mỗi thợ rèn à?
Hoàng Kình nghe hiểu ý tứ của Diệp Tùy Phong, nghi ngờ hỏi.
Diệp Tùy Phong cười cười.
- Sao ngươi lại chắc chắn ta là một thợ rèn như thế?
Hoàng Kình lập tức sững sờ.
Từ khi Diệp Tùy Phong tiến vào phố Rèn, sau đó thể hiện ra năng lực của mình thì Hoàng Kình đã kết luận hắn là một thợ rèn có được thiên phú và năng lực cường đại.
Nhưng sau khi nghe Diệp Tùy Phong câu nói này, hắn lại rơi vào trầm tư.
Đúng vậy, ai nói tinh thông rèn đúc thì nhất định phải là thợ rèn?
Hắn nhớ lại, năng lực của Diệp Tùy Phong cũng không chỉ như thế, hình như đối với bất kỳ phương diện nào cũng có tạo nghệ khá cao.
Chỉ riêng chuyện đột phá trong nhà vệ sinh kia đã miểu sát tuyệt đại đa số cái gọi là thiên tài tu luyện rồi.
- Vậy ý của ngài là…?
Hoàng Kình thật sự không đoán được.
- Nói thật với ngươi, sở dĩ ta tiến vào Phố Rèn chỉ vì khi đó không có nơi nào để đi mà thôi.
Diệp Tùy Phong nói chi tiết:
- Nơi này, thật ra chính là một điểm dừng chân của ta.
Câu nói này, Hoàng Kình không có quá ngoài ý muốn, hắn đã sớm đoán được kết cục như vậy.
- Từ lúc bắt đầu, ta đúng muốn đi Thiên Công Các xem thử, xem nơi đó có người bằng hữu kia của ta hay không?!
Diệp Tùy Phong tiếp tục nói:
- Nhưng sau khi mấy người Mã đại nhân đến, ý nghĩ của ta đã thay đổi.
- Đi Thiên Công Các lúc nào cũng được.
- Nhưng bọn hắn vũ nhục đối với Phố Rèn, đối với ngươi và Tiểu Hàm thì nhất định phải trả lại.
- Cho nên, ta mới tham gia giải thi đấu Ngộ Đạo lần này.
Hoàng Kình ngơ ngác, hắn không ngờ, Diệp Tùy Phong lại nghĩ như vậy.
Sở dĩ hắn tham gia giải thi đấu cũng chỉ vì tìm về tôn nghiêm thay bọn hắn?
Trong lúc nhất thời, Hoàng Kình không biết nói gì cho phải.
- Những người kia không dễ chọc.
Hắn suy nghĩ, vẫn nhắc nhở một câu.
- Yên tâm đi, ta biết mình đang làm gì ?!
Diệp Tùy Phong cười một nói:
- Trận chung kết ngày mai, ngươi cũng đến đi.
- Chiêu bài phố rèn Đồng Tế sẽ bắt đầu quật khởi từ ngày mai.
Nói xong, hắn lập tức rời khỏi phòng, chỉ còn lại một mình Hoàng Kình bình tĩnh ngồi ở đó.
…
Ngày thứ hai, trận chung kết cuối cùng của giải thi đấu Ngộ Đạo chính thức bắt đầu.
Trải qua đào thải ngày hôm qua, bây giờ chỉ còn lại bốn mươi người dự thi.
Trong bốn mười người này chỉ có chín người là thiên tài do thế lực trong thành Tứ Thanh bồi dưỡng, những người còn lại đều là từ ngoài tới, thực lực của mỗi người đều rất cường hãn.
Diệp Tùy Phong chính là một trong chín người đó.
Ở trung tâm đảo nhỏ giữa hồ có một đài nhỏ được dựng lên dùng để thi đấu, tất cả người dự thi đều đang chờ đợi ở đó.
Xung quanh đài thi đấu có rất nhiều người đang chờ đợi để quan sát trận chung kết, gia cảnh của bọn hắn đều không phú thì quý.
Mấy người Hoàng Kình và Hoàng Tiểu Hàm cũng ở trong đó.
- Diệp sư phó nhất định phải chiến thắng!
Hoàng Tiểu Hàm nắm chặt nắm tay nhỏ, từ xa cổ vũ ủng hộ Diệp Tùy Phong.
Nhưng hôm nay, Hoàng Kình ngược lại là lộ ra lạnh nhạt hơn rất nhiều, ăn nói có ý tứ, không nhìn ra hắn đang suy nghĩ cái gì.
- Hôm nay, Diệp Tùy Phong tuyệt đối không đi xa được!
Một bên khác, Trì Ngọc Hằng gắt gao nhìn chằm chằm một bóng người trong sân, vẻ mặt của hắn ta tràn đầy phẫn hận.
Trên mặt của hắn ta vẫn còn lưu lại lấm tấm dấu vết hôm qua bị quỷ vật tập kích, chỉ có điều không còn lộng lẫy như hôm qua, nhiều nhất được xưng là hôi bì mà thôi.
Mã đại nhân đứng bên cạn lắc đầu, ánh mắt lộ ra một chút vẻ thất vọng.
Trì Ngọc Hằng là một thiên tài vừa bộc lộ tài năng dưới trướng hắn, lúc đầu hắn vẫn tương đối xem trọng hắn, cho nên mới sẽ mang theo hắn du lịch một phen.
Nhưng biểu hiện ngày hôm qua của Trì Ngọc Hằng thật sự làm cho hắn quá thất vọng.
Cho dù có phải do Diệp Tùy Phong làm hay không, nhưng một cảnh giới Ngưng Đan như ngươi lại bị một cảnh giới Đan Phủ làm cho thảm như vậy, chuyện này đã chứng minh một số chuyện nào đó.
Sau khi trở về, phải suy nghĩ thật kỹ lại vị trí của Trì Ngọc Hằng.
Về phần Diệp Tùy Phong…
Mã đại nhân quyết định quan sát nghiêm túc, có lẽ trước đó mình thật sự đã phán đoán sai lầm rồi.
Thời gian trôi qua, mặt trời dần dần dâng lên.
Nương theo tiếng chuông thật lớn, trận chung kết sau cùng rốt cục cũng chính thức bắt đầu.
Người phụ trách Vĩnh Tường Môn tự mình khiêng ra một khối đá xanh to lớn, sau đó đặt ở trước mặt tất cả người dự thi.