Chương 557: Tồn Tại Yêu Nghiệt.
Hoàng Kình cũng nhăn mày, mắt không chớp nhìn chằm chằm Diệp Tùy Phong.
Hắn cũng hơi không hiểu, chẳng lẽ là Diệp Tùy Phong thúc thủ vô sách đối với vết kiếm kia à?
Không thể nào.
Lấy thiên phú của Diệp Tùy Phong, tuyệt đối không thể nào nộp giấy trắng.
Có lẽ là có dự định gì khác.
Hoàng Kình ngăn chặn khẩn trương trong lòng, tiếp tục chờ đợi.
- Ha ha ha, ta đã nói mà, bản chất của hắn chính là một bao cỏ!
Trì Ngọc Hằng nhìn Diệp Tùy Phong vẫn luôn đứng bất động, nhếch miệng cười to:
- Thậm chí ngay cả nhập định cũng không làm được, nếu ta là hắn đã sớm không có mặt mũi bước lên đó!
Mã đại nhân ở bên cạnh không nói gì, hắn cũng cảm thấy có chút kỳ quái, cho dù không thể nào nhập định thì cũng không nên đứng im như vậy chứ?
Đúng lúc này, một bóng người gầy gò, đi tới.
- Mã Hoành đại sư, đã lâu không gặp.
Mã Hoành xoay đầu lại, hơi sững sờ.
- Đoạn Hải đạo hữu, sao ngươi cũng tới đây?
- Mau mời ngồi.
Hắn đưa tay mời.
Đoạn Hải ngồi xuống, mỉm cười, sau đó chỉ chỉ Đan Nhã đang lĩnh hội vết kiếm ở trong đấu trường, nói:
- Nàng là một đệ tử của ta.
Mã Hoành giật mình, thì ra là thế.
Đoạn Hải là một tán tu, đã từng có một đoạn giao lưu với Mã Hoành, quan hệ của hai người không tệ, rất nhiều năm chưa từng gặp nhau, nhưng cũng thường xuyên có thư từ qua lại.
Lão vân du tứ hải, xem ra những năm gần đây chắc là làm khách khanh cho gia tộc nào đó.
- Thế nào, có lòng tin đối với nàng không?
Mã Hoành cười hỏi.
Đoạn Hải lắc đầu.
- Lần này thiên tài đông đảo, dựa vào thực lực của Đan Nhã, cao lắm cũng chỉ có thể lọt vào mười vị trí đầu, muốn tiến vào Vĩnh Tường Môn không khó, nhưng muốn đi Thanh Lan Tông thì còn hơi kém rất nhiều.
Bọn hắn đương nhiên biết, phía sau giải thi đấu lần này là đại tông nhất phẩm Thanh Lan Tông.
Đoạn Hải dừng một chút, bỗng nhiên cười một tiếng:
- Huống chi, lần này còn có yêu nghiệt tồn tại.
- Yêu nghiệt?
Mã Hoành hơi nhếch mi.
- Ngươi đang ám chỉ ai?
- Mấy ngày nay ta cũng ở đây, đúng là có mấy người trẻ tuổi thiên phú phi phàm, nhưng khoảng cách yêu nghiệt, chỉ sợ còn khác rất xa.
Đoạn Hải cười cười, sau đó giọng nói hơi đổi, nói:
- Mã Hoành, ngươi còn nhớ từ rất nhiều năm trước, ngươi từng đưa cho ta một cái Linh Cơ Ngự không?
Mã Hoành gật đầu:
- Đương nhiên, chúng ta cũng bởi vì nó mới quen biết nhau.
- Làm sao, có vấn đề gì à?
Đoạn Hải ừ một tiếng, nói:
- Thời gian quá lâu, trong trận pháp hạch tâm của nó xuất hiện hư tổn, đã không đạt được trình độ Huyền cấp thượng phẩm.
Mã Hoành cười nói:
- Việc nhỏ.
- Mấy ngày nữa, ta sẽ chuẩn bị cho ngươi một Linh Cơ Ngự cấp bậc cao hơn, đối với chúng ta hiện tại thì tác dụng của Huyền cấp thượng phẩm đã không còn lớn nữa.
Mã Hoành rất hào phóng, nhưng Đoạn Hải lại lắc đầu.
- Không cần.
- Phẩm cấp của nó đã biến thành Địa cấp thượng phẩm.
Nói xong, Đoạn Hải lấy cái Linh Cơ Ngự đó ra, đưa cho Mã Hoành.
- Ngươi tinh về đạo này, nhất định có thể nhìn ra hắn đã làm thế nào.
Mã Hoành hơi sững sờ tiếp nhận Linh Cơ Ngự, lại có người có thể tăng lên phẩm cấp của nó à?
Đây cũng không phải là chuyện tuỳ tiện có thể làm được, nó còn khó hơn cả việc luyện chế lại một cái có cấp độ tương đương.
Hắn lấy ra, sau đó tra xét rõ ràng, càng xem thì càng kinh hãi.
Không sai, cái này đúng là Linh Cơ Ngự lúc trước hắn luyện chế.
Nhưng trận văn trong hạch tâm đã thay đổi hoàn toàn, càng thâm ảo hơn, càng tinh tế phức tạp hơn.
Với lại không chỉ có như thế, hai thứ quan trong nhất là trận pháp và vật liệu đều đã trực tiếp bị thay đổi dàn khung chủ thể, lấy một phương thức cực kỳ xảo diệu một lần nữa xây dựng lại, loại phương pháp kia thậm chí ngay cả chính hắn cũng chưa chắc có thể làm được.
- Đoạn Hải, đây là thủ bút của vị đại sư nào!?
Mã Hoành nghiêm túc hỏi, thậm chí trong giọng nói còn mang theo kính ý nồng đậm.
Đoạn Hải nhìn phản ứng của Mã Hoành, đưa tay thu hồi Linh Cơ Ngự.
- Cho nên ta mới nói, lần này có yêu nghiệt tồn tại.
Mã Hoành đầu tiên là sững sờ, một lát sau, hắn mới nghe rõ ý trong lời nói của Đoạn Hải, lập tức mở to hai mắt nhìn.
- Ngươi nói là, vị đại sư kia đang ở trong những người dự thi đó à?
Hắn lộ ra vẻ mặt không thể tin.
Người có thể sửa chữa Linh Cơ Ngự này, tạo nghệ phương diện luyện khí bằng mình, thậm chí còn cao hơn mình.
Không ngờ vị đại sư này lại là một người trẻ tuổi, còn tham gia giải thi đấu Ngộ Đạo ở một nơi nhỏ như thành Tứ Thanh này?
Thật sự là… Có chút quá hoang đường!
- Lão Đoàn, loại chuyện này không thể đùa giỡn được!
Vẻ mặt Mã Hoành nghiêm túc nói.
Đoạn Hải nở nụ cười đắng chát.
- Từ lúc bắt đầu, ta cũng không tin hắn có năng lực như vậy.
- Nhưng sau khi điều tra, sự thật chính là như thế, hắn đã trong thời gian rất ngắn làm cho Linh Cơ Ngự bị hư hao đó tăng lên tới cấp bậc hiện tại.
Mã Hoành hiểu rất rõ Đoạn Hải, lão là một người cực kỳ nghiêm túc và cẩn thận, nếu như không phải xác định trăm phần trăm thì nhất định là sẽ không nói chắc chắn như thế.
Nhưng chuyện này cũng quá khoa trương rồi.
Trong thành Tứ Thanh nho nhỏ này lại cũng có yêu nghiệt như thế?
- Hắn là ai?
Mã Hoành thấp giọng hỏi.
Đoạn Hải hít một hơi thật sâu.
- Ta cũng đang định nói với ngươi chuyện này.
Nói xong, hắn chỉ tay về hướng trong đấu trường, một bóng người duy nhất vẫn còn đang đứng ở đó.
Mã Hoành nhìn sang.
Một tiếng sấm nổ tung trong đầu hắn.
Tại sao lại là hắn?
Sao chuyện này có thể!
Mã Hoành rất muốn nắm chặt cổ áo của Đoạn Hải, nói cho hắn biết Diệp Tùy Phong chỉ là một tiểu tu sĩ vừa tiến vào cảnh giới Đan Phủ, hắn tuyệt đối không thể nào chế tạo ra Linh Cơ Ngự địa cấp thượng phẩm.
Nhưng từ hiểu rõ của hắn đối với Đoạn Hải, hắn không thể không suy nghĩ đến khả năng này.
Suy nghĩ của hắn đã triệt để lâm vào trong hỗn loạn.
Chẳng lẽ hắn đã thật sự nhìn lầm à?
- Ha ha ha!
Đúng vào lúc này, Trì Ngọc Hằng lại phát ra tiếng cười bệnh hoạn.
- Thời gian đã sắp kết thúc rồi, tên kia vẫn còn đứng đấy, tuyệt đối là một người tầm thường trong tầm thường.