Chương 556: Vết Kiếm Của Diệp Hoàng Xuất Hiện.
Mặt ngoài đá xanh có phủ một tầng sương mờ, không biết trong hồ lô của hắn đến cùng bán thuốc gì.
- Các ngươi rất may mắn.
- Đây là thứ từ Thánh Địa lưu truyền xuống, mặc dù chỉ là mô phỏng lại nhưng đối với các ngươi thì vẫn như cũ là một lần tạo hóa hiếm có!
Nam nhân trung niên áo xanh bắt đầu một đoạn nói khoác dài dòng.
Phía dưới, Diệp Tùy Phong và Đan Nhã đứng chung một chỗ, xì xào bàn tán.
- Ta nói cho ngươi biết, những người nổ nhiều như vậy thường thường đều chẳng ra sao cả.
Diệp Tùy Phong nói.
Đan Nhã buồn cười:
- Tại sao ngươi lại nói như vậy chứ?
Diệp Tùy Phong hừ hừ:
- Kinh nghiệm mà thôi.
- Quảng cáo nói càng hung ác, thì kết quả lại càng không được, nói là một phát gây 999 sát thương, kết quả sau khi đi vào phát hiện lượng máu của một con quái nhỏ cũng đã 9 triệu 990 ngàn.
Đan Nhã không hiểu nhiều lắm, nhưng nàng cũng hiểu ý của Diệp Tùy Phong.
Tuyên truyền không đúng với thực tế.
Nhưng chắc là người của Vĩnh Tường Môn sẽ không đến mức như vậy chứ.
- Phía trên đá xanh là một đạo vết kiếm!
Nam nhân trung niên áo xanh nói tiếp:
- Đầu nguồn của nó là một tồn tại mà chúng ta không cách nào tưởng tượng được đánh ra!
- Người sáng tạo ra nó càng đoạt thiên địa tạo hóa, duy nhất vạn cổ!
Diệp Tùy Phong nghe đến đó, nhịn không được cười ra tiếng.
- Đơn giản là lời của người uống rượu say.
- Còn duy nhất vạn cổ, người dám nói mình như vậy, tuyệt đối không có ai.
Hắn thật sự chờ đến mức có chút nhàm chán, nên lựa chọn đậu đen rau muống người khác để tìm thú vui, dù sao bản thân người đó cũng không ở đây.
- Nhiệm vụ tiếp theo của các ngươi chính là dùng hết tất cả thiên phú, dùng một canh giờ để cảm ngộ vết kiếm này!
- Đến lúc đó, chúng ta sẽ căn cứ theo trình độ cảm ngộ của các ngươi để bình chọn ra xếp hạng cuối cùng trong giải thi đấu lần này!
Nam nhân trung niên áo xanh nói xong, nhẹ nhàng phất tay, sương mờ trên tảng đá chậm rãi tán đi.
Tất cả mọi người đều nghiêm túc nhìn chằm chằm viên đá xanh, Diệp Tùy Phong cũng nhìn sang.
Hắn muốn nhìn một chút xem đây rốt cuộc là đồ chơi gì.
Sương mờ tán đi, trận pháp bố trí ở mặt ngoài đá xanh cũng theo đó giải trừ.
Bỗng nhiên, một cỗ kiếm ý cường đại từ trên tảng đá ầm vang bộc phát ra!
Kiếm ý đó thật đáng sợ, quét sạch toàn bộ sân bãi, tất cả mọi người đều cảm nhận được một luồng khí tức sắc bén.
Với lại trong hơi thở đó lại còn ẩn chứa một tia ý chí hủy diệt, làm cho linh hồn đều bắt đầu run nhè nhẹ.
- Kiếm này rất bất phàm!
Có người kinh hô thành tiếng.
- Chỉ đứng ở đây mà ta cũng đã cảm giác toàn thân nhói nhói, ngay cả thần hồn cũng đang run rẩy!
Vẻ mặt Đan Nhã cực kỳ ngưng trọng, cắn răng nói.
Diệp Tùy Phong cũng có chút sửng sốt.
Bởi vì hắn cảm thấy một tia khí tức quen thuộc từ trong kiếm ý này.
Sau một lát, sương mù hoàn toàn tán đi, một vết kiếm hằn sâu khắc ấn ở phía trên tảng đá khổng lồ.
- Ông!
Sau khi nhìn rõ đạo vết kiếm kia, đại não của Diệp Tùy Phong oanh minh một tiếng, triệt để trợn tròn mắt.
Nếu như hắn không nhìn lầm, vết kiếm đó chính là thức thứ nhất trong Thí Thần Cửu Kiếm lưu lại!
Với lại truy cứu bản nguyên, trong vết kiếm còn lộ ra một tia khí tức quen thuộc.
Sau khi cẩn thận phân biệt, hắn phát hiện đó lại là khí tức của Diệp Hoàng!
Lúc này, não của Diệp Tùy Phong như muốn ngất đi.
Thật có loại cảm giác uống rượu say.
Sao vết kiếm của Diệp Hoàng lại xuất hiện ở đây?
Với lại hình như còn xuất toàn lực.
Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
……..
- Ha ha, những người trẻ tuổi kia cố gắng nắm lấy cơ duyên khó được lần này, cảm ngộ cho tốt đi.
- Một canh giờ, hiện tại, bắt đầu!
Nam nhân trung niên áo xanh tuyên bố trận chung kết bắt đầu, sau đó quay người rời đi.
Trong sân, những người dự thi lập tức khoanh chân ngồi xuống tại chỗ, tiến vào trạng thái tu luyện, tập trung toàn bộ lực lượng tinh thần lĩnh hội vết kiếm kinh thiên kia.
Chỉ có một người vẫn còn sững sờ đứng tại chỗ, vẻ mặt hốt hoảng, hình như còn chưa từ lấy lại tinh thần từ trong vết kiếm kia.
Chính là Diệp Tùy Phong.
Người chém ra vết kiếm này lại là Diệp Hoàng!
Nói đúng ra, vết kiếm trước mắt chẳng qua là một ấn phẩm được mô phỏng lại vết kiếm chính thức.
Chắc là tu sĩ nào đó hơi có tạo nghệ về phương diện kiếm đạo, sau khi thấy được một kiếm kinh thiên đó mới vẽ ra sản phẩm.
Nhưng Diệp Tùy Phong vẫn có thể thông qua đấu vết nhỏ xíu trong đó đạt được một chút tin tức mấu chốt.
Một kiếm đó đúng thật là Thí Thần Chín Thức của Diệp Hoàng chém ra.
Với lại có thể thấy được, lúc ấy chắc là Diệp Hoàng đã đánh ra toàn lực, trong đó còn ẩn chứa rất nhiều khí tức hủy diệt.
Con bé đến cùng đã làm gì?
Đến cùng gặp phải cái gì?
Trong lúc nhất thời, trong đầu Diệp Tùy Phong bắt đầu hơi loạn lên.
Theo lý mà nói, khi hắn tái tạo Cửu Thiên Thập Địa, sau đó biến mất cùng với thần Sáng Thế thì toàn bộ vũ trụ đã cũng không còn người nào có thể tạo thành uy hiếp đối với chúng tướng của thành Vân Tiêu nữa.
Mấy người Diệp Hoàng đã đứng ở đỉnh cao nhất của toàn bộ thế giới.
Nhưng đã như vậy, vì sao con bé lại ra tay toàn lực chứ?
Chẳng lẽ, trong khoảng thời gian hắn biến mất lại xuất hiện nguy hiểm nào đó chưa biết nữa hay sao?
Diệp Tùy Phong không biết được.
Hắn thậm chí còn không biết, mình rốt cuộc đã ngủ say thời gian bao lâu.
Sau một hồi lâu, hắn thở một hơi thật dài.
Một đời này, hắn vốn định từ từ đi lên, tận hưởng cuộc sống bình thường.
Nhưng hiện tại xem ra, hắn cần phải tăng thêm tốc độ một chút.
Hắn muốn đi xem thử sau khi mình rời khỏi, Cửu Thiên Thập Địa, còn có thành Vân Tiêu đến cùng đã xảy ra chuyện gì.
Diệp Tùy Phong nghĩ tới đây, thở ra một hơi, mấy viên linh thạch còn lại trước đó bị hắn nắm trong tay.
Sau đó, hắn lần lượt ném ra ngoài, biến mất ở trong hư không.
Trận trận đạo vận bắt đầu lan tràn ra.
- Diệp sư phó đang làm gì, sao còn đứng ở nơi đó nữa?
Hoàng Tiểu Hàm lộ ra vẻ mặt khẩn trương, thời gian đã trôi qua hơn nửa canh giờ nhưng Diệp Tùy Phong vẫn như cũ không hề có ý định ngồi xuống lĩnh hội, đứng tại chỗ không nhúc nhích.