Chương 561: Kết Thúc Cuộc Thi Ngộ Đạo! Tiến Vào Vĩnh Tường Môn.
Lúc này, ba người Hoàng Kình đang đứng đối mặt nhau.
- Hoàng đại sư, ngươi chính là người của Thiên Công Các, ta nghĩ chắc chắn ngươi sẽ không làm ra loại chuyện không khôn ngoan chứ?
Mã Hoành dẫn đầu nói.
Bởi vì vừa rồi cảm giác chênh lệch quá lớn, cho nên tư duy của hắn vẫn có chút hỗn loạn, dưới loại trường hợp này mà trong lời nói vẫn còn mang theo một tia uy hiếp.
Văn Ngạn lập tức bắt lấy điểm ấy, cười lấy nói:
- Quan uy của Mã đại nhân thật là lớn.
- Chẳng qua nếu như ta không nhớ lầm, nghiêm chỉnh mà nói, quan hệ giữa Thiên Công Các và Phố Rèn trên bản chất chỉ là làm thuê, mà cũng không phải là quan hệ trên dưới đúng không?
Mã Hoành lập tức nhíu mày.
Không sai, mặc dù Phố Rèn trên danh nghĩa thuộc về Thiên Công Các, nhưng trên bản chất vẫn là độc lập.
Đây cũng là nguyên nhân hắn không quá chú trọng Phố Rèn.
- Hoàng đại sư.
Văn Ngạn tiếp tục nói:
- Thiên phú tu luyện của Diệp Tùy Phong là độc nhất vô nhị, tiền đồ vô lượng!
- Chỉ có Vĩnh Tường Môn, Thanh Lan Tông mới là sân khấu tốt nhất để hắn có thể phát huy ra loại thiên phú này.
Hoàng Kình khẽ gật đầu, thật ra trong lòng của hắn cũng cho là như vậy.
Mã Hoành thấy Hoàng Kình như có ý hướng này, vội vàng nói:
- Hoàng đại sư, xin tha thứ ta vừa rồi vô lễ.
- Ngươi đã từng nói, thiên phú rèn đúc của Diệp Tùy Phong không ai bằng, mà Thiên Công Các chúng ta mới thật sự là thánh địa rèn đúc.
- Về phần tu luyện, chúng ta bên này cũng có thể đầy đủ cho hắn phát huy.
Văn Ngạn cười ha ha.
- Nói hình như Vĩnh Tường Môn và Thanh Lan Tông không có người sở trường rèn đúc vậy, ở đây, tất cả thiên phú của Diệp Tùy Phong cũng sẽ không mai một!
- Với lại, luyện khí vẫn chỉ là con đường phụ trợ, tu luyện mới thật sự là chính đạo!
Mã Hoành nhăn mày:
- Ngươi dám chửi bới đạo rèn đúc của ta?
Văn Ngạn lắc đầu:
- Sự thật chính là như thế.
…
Nhìn hai vị đại tu tranh chấp ở trước mặt mình, trong lòng của Hoàng Kình không nhịn được sinh ra một loại cảm giác hoang đường.
Trước kia, loại người này đều là tồn tại mình cần phải ngước nhìn, nhưng bây giờ, bọn hắn lại tranh nhau chen lấn, tự giới thiệu như là hài tử kịch liệt tranh chấp ở đây.
Thậm chí hạ thấp tư thái, chỉ vì lưu lại một ấn tượng tốt với hắn.
Loại cảm giác tương phản này quả thực có chút quá lớn.
Mà nguyên nhân của mọi việc chỉ vì một kiếm kinh thiên của Diệp Tùy Phong.
- Diệp công tử, ngươi thật không thể làm chủ tự quyết à?
Bên cạnh, Đan Nhã và Diệp Tùy Phong đang tán gẫu.
- Đúng vậy, ngươi nhìn lão Hoàng kia, dáng dấp hung thần ác sát, ta căn bản không dám không nghe hắn.
Diệp Tùy Phong nói như thật.
Đan Nhã hé miệng cười khẽ, nàng mới không tin chuyện ma quỷ này của hắn đâu.
- Vậy ngươi muốn đi nơi nào hơn?
Nàng hỏi lần nữa.
- Ta à?
Diệp Tùy Phong nghĩ một hồi, ánh mắt trở nên xa xăm.
- Ta muốn đi một nơi không có tranh chấp, cùng thân bằng hảo hữu của mình cả ngày nhàn nhã uống chút trà, thưởng đủ loại hoa, nghe một chút nhạc, đánh vài ván cờ.
- Cũng không biết nguyện cảnh này của ta còn có thể lại thực hiện hay không?!
………..
Trong thời gian vừa rồi, Hoàng Kình đã chân chính thể hội được cảm giác cuộc đời của mình đi lên đỉnh phong.
Hai vị đại tu ngày thường xa không thể chạm lại cãi lộn giống hài tử ở trước mặt mình, chỉ vì muốn có được hảo cảm và khẳng định của mình.
Loại cảm giác này đơn giản giống như là nằm mơ.
Cuối cùng, được Diệp Tùy Phong ám chỉ, Hoàng Kình đưa ra quyết định.
Diệp Tùy Phong vẫn như cũ là người của Phố Rèn, lát nữa trước đi theo Văn Ngạn, cùng nhau đi tới Vĩnh Tường Môn đào tạo sâu.
Về phần sau này có thể ở lại nơi đó hay không thì đều dựa theo ý muốn của Diệp Tùy Phong.
Đối với kết quả như vậy, Văn Ngạn rất cao hứng, chỉ cần có thể để Diệp Tùy Phong qua đó, hắn không lo lắng vấn đề có thể lưu lại hay không.
Thế là Văn Ngạn vỗ bộ ngực đảm bảo, tuyệt đối sẽ để hắn nhận được đãi ngộ tốt nhất, đồng thời sau này sẽ kết thành minh hữu ngang hàng với phố rèn Đồng Tế, hai bên cùng chiếu cố lẫn nhau.
Về phần Mã Hoành thì cực kỳ thất vọng.
Sau đó hắn ta đều phát tiết oán khí trong lòng lên trên người Trì Ngọc Hằng không ở hiện trường.
Nếu không phải tiểu tử ngạo mạn này thì hắn ta cũng không trở mặt với Phố Rèn, từ đó làm cho không công mất đi một thiên tài cấp bậc yêu nghiệt.
Nhưng hắn ta cũng không từ bỏ, dù sao Diệp Tùy Phong vẫn chưa chân chính gia nhập Vĩnh Tường Môn.
- Lão Hoàng, ta cũng sẽ nói một tiếng với các trưởng lão của Thiên Công Các, chúng ta sẽ cung cấp cho Phố Rèn nhiều tài nguyên kỹ thuật hơn, cội nguồn của chúng ta vẫn mãi xuất phát chung một điểm xuất phát.
Hắn cũng biểu thị thiện ý của mình với Hoàng Kình.
Một tiết mục tranh đoạt thiên tài hạ màn kết thúc như vậy.
Sau đó, thành tích cuối cùng của giải thi đấu cũng được công bố ra.
Hạng nhất không phải tranh cãi.
Hạng hai, thì là Đan Nhã trảm vào viên đá xanh sâu bốn tấc.
Đằng sau, thiếu niên táo bạo và nữ tử lãnh diễm cũng tiến vào mười vị trí đầu.
Đáng tiếc đạo sĩ gầy am hiểu trận pháp kia, ngộ tính đối với kiếm đạo tương đối kém nên chỉ xếp hạng hơn hai mươi.
Sau khi công bố thành tích của tất cả mọi người, Văn Ngạn tuyên bố an bài tiếp theo.
Trừ một chút ban thưởng ra thì mười hạng đầu của giải thi đấu lần này đều thu được tư cách tiến vào Vĩnh Tường Môn, với lại đãi ngộ ít nhất cũng là đệ thử nội môn.
Đan Nhã rất kích động, tiến vào Vĩnh Tường Môn vẫn luôn là giấc mơ của nàng.
Theo Văn Ngạn tuyên bố, giải thi đấu Ngộ Đạo lần này chính thức kết thúc.
Thời gian xuất phát đến Vĩnh Tường Môn được định vào ngày mai.
Ban đêm trở về, Hoàng Kình lại một lần nữa uống say, lần này say đến quá mức, hắn lôi kéo Diệp Tùy Phong đến nói liên miên lải nhải không ngừng, giống như một tiểu tức phụ (người có chồng) chịu ủy khuất rất lớn.
Cuối cùng càng một thanh nước mũi, một thanh nước mắt biểu thị lòng cảm kích của mình với Diệp Tùy Phong, toàn bộ đều bôi đến trên quần áo của Diệp Tùy Phong, Hoàng Tiểu Hàm thì không ngừng che miệng cười.
Đêm khuya, Diệp Tùy Phong chuẩn bị xong « Chân · Bí Yếu Tinh Luyện » đưa cho Hoàng Tiểu Hàm, đồng thời cũng đi nói lời tạm biệt với Hoài Cốc.
Mặc dù thời gian bọn hắn ở chung không tính là lâu, nhưng cực kỳ hòa hợp, là một đoạn hồi ức không tệ.