Chương 560: Tranh Giành Diệp Tùy Phong!
Về phần chém đôi đá xanh, hắn căn bản chưa từng nghĩ tới loại khả năng này xảy ra!
Trong lúc nhất thời, hắn đứng ngây người tại chỗ, ngay cả lời cũng không biết nên nói như thế nào.
Đồng thời, hai người Đoạn Hải và Mã Hoành cũng giật mình đứng lên.
Liên quan tới vết kiếm trên đá xanh, bọn hắn cũng có nghe thấy.
Biểu hiện của Diệp Tùy Phong có thể xưng là tuyệt thế!
- Thật sự là trời cũng giúp ta!
Mã Hoành bỗng nhiên điên cuồng cười ra tiếng:
- Hạng người nghịch thiên như thế, ta nhất định phải dẫn vào Thiên Công Các!
Hắn là trưởng lão của Thiên Công Các, chiêu hiền nạp tài mới cũng là chức trách quan trọng thứ nhất, nếu như có thể mang về một yêu nghiệt tuyệt thế, như vậy địa vị của hắn ở Thiên Công Các cũng sẽ tăng lên rõ rệt.
Mã Hoành là thật ngồi không yên.
Mà một bên khác, vẻ mặt của Hoàng Kình cũng rất kinh ngạc, cuối cùng hắn cũng hiểu rõ, vì sao Diệp Tùy Phong vẫn luôn có bộ dáng nhẹ nhõm đối với lần này giải thi đấu.
Gia hỏa này, thật đã cường đại đến một loại trình độ làm cho không người nào có thể lý giải!
Hai tay của Hoàng Kình cũng nhịn không được bắt đầu run nhè nhẹ.
Hắn sẽ không quên Diệp Tùy Phong đã từng nói câu nói kia, hắn tham gia giải thi đấu không phải vì tiến vào Thiên Công Các, mà là vì trợ giúp phố rèn, trợ giúp bọn hắn tìm về tôn nghiêm đã mất.
Diệp Tùy Phong hoàn toàn có năng lực như thế!
- Thật sự là quá kinh người!
Sau một hồi lâu, người phụ trách của Vĩnh Tường Môn mới chật vật nói ra câu nói này.
Hắn lách mình đi tới trước mặt Diệp Tùy Phong, ném tất cả những người dự thi khác ra sau ót.
Bởi vì lúc này, bài danh cuối cùng của giải thi đấu đã không còn quan trọng, dưới một kiếm kinh thiên của Diệp Tùy Phong, những người khác còn không có tư cách làm nền.
- Diệp Tùy Phong.
Thậm chí trong mắt nam nhân trung niên áo xanh còn mang theo một tia cuồng nhiệt, lớn tiếng nói:
- Ngươi có nguyện ý gia nhập Vĩnh Tường Môn chúng ta hay không?
Hắn trực tiếp ném ra ngoài cành ô liu của mình.
Trong mắt những người dự thi khác thì đầy vẻ mặt hâm mộ, đây chính là Vĩnh Tường Môn cường đại nhất trong phạm vi trăm ngàn dặm quanh đây, nơi mà bọn hắn nằm mộng cũng muốn tiến vào.
Nhưng vinh hạnh đặc biệt này lại bị Diệp Tùy Phong giành được.
Bọn hắn hy vọng dường nào, hiện tại người đứng ở nơi đó là mình.
Đối mặt với việc nam nhân trung niên ném ra cành ô liu, Diệp Tùy Phong cười cười.
- Thật có lỗi, chuyện này ta không cách nào làm chủ.
Tất cả mọi người lập tức sững sờ.
Bọn hắn nghĩ tới Diệp Tùy Phong sẽ đồng ý, cũng nghĩ qua sẽ từ chối, nhưng sẽ không ngờ rằng hắn lại trả lời như thế.
Một yêu nghiệt nghịch thiên như thế mà lại không thể làm chủ tương lai của mình à?
Thế lực nào mà không xem hắn như ý chí của mình?
- Ha ha ha!
Bỗng nhiên, một tiếng cười to truyền tới.
Ngay sau đó, hai bóng người từ đằng xa bay tới, rơi ở trước mặt mọi người.
- Văn Ngạn tiền bối, ta nghĩ có lẽ lần này ngài phải thất vọng.
- Diệp Tùy Phong thuộc về Thiên Công Các chúng ta.
Người vừa tới chính là Mã Hoành và Đoạn Hải.
Trên mặt của Mã Hoành đầy vui mừng hớn hở, câu nói vừa rồi của Diệp Tùy Phong nghe qua rất đơn giản và thư thái, nhưng hắn rất rõ ràng đã xem mình làm người của Thiên Công Các.
- Mã Hoành à?
Văn Ngạn hơi nhíu mày, hắn biết trưởng lão này của Thiên Công Các.
Mặc dù chỉ là trưởng lão của phân các, nhưng tên tuổi của Thiên Công Các thật sự là quá vang dội.
Hắn không thể nào coi nhẹ.
Nhưng hắn cũng sẽ không bởi vậy mà chắp tay nhường Diệp Tùy Phong ra.
- Ngươi làm vậy có chút không tử tế rồi.
Văn Ngạn trầm giọng nói:
- Đây là giải thi đấu do Vĩnh Tường Môn tổ chức, Thiên Công Các các ngươi lại công khai đến cướp người, có phải quá phận hay không?
- Đừng quên, Thanh Lan Thượng Tông cũng đang ngó chừng chuyện này đấy!
Hắn nhắc đến Thanh Lan Tông, biểu thị mình cũng có người làm chỗ dựa.
Nhưng Mã Hoành lại vẫn bình chân như vại:
- Văn Ngạn tiền bối, ta cảm thấy ngài vẫn đang nghĩ sai một việc.
- Bản thân Diệp Tùy Phong chính là người của Phố Rèn dưới trướng Thiên Công Các chúng ta, sở dĩ hắn tham gia lần so tài này cũng chỉ vì khảo hạch của Thiên Công Các thôi.
- Cho nên, hắn căn bản chính là người của Thiên Công Các chúng ta, ngài rõ chưa?
Thiên Công Các thế lớn, cho dù là tên tuổi của Thanh Lan Tông cũng không thể nào làm Mã Hoành chân chính e ngại.
Vẻ mặt của Văn Ngạn trầm xuống, hắn quay đầu nhìn về phía Diệp Tùy Phong, hình như đang tìm kiếm đáp án.
Sau đó Diệp Tùy Phong nhìn bọn hắn, nhẹ gật đầu.
- Không sai, ta đích thật là người của Phố Rèn.
Ý cười của Mã Hoành càng hơn.
- Chỉ có điều…
Nhưng rất nhanh, Diệp Tùy Phong đã thay đổi giọng nói, nhìn Mã Hoành:
- Ta nghĩ ngươi cũng nghĩ sai một việc.
- Ta chỉ là người của Phố Rèn, mà không phải người của Thiên Công Các ngươi.
Nụ cười của Mã Hoành cứng ở trên mặt.
- Ta nhất định phải nghe theo Hoàng đại sư của Phố Rèn sắp xếp mới có thể quyết định hướng đi sau này.
Diệp Tùy Phong nói xong, từ xa nhìn về phía Hoàng Kình, lớn tiếng cười nói:
- Đúng không, lão Hoàng!
Hoàng Kình có chút bất đắc dĩ đứng dậy.
Cuối cùng, hắn cũng biết Diệp Tùy Phong muốn làm gì.
Diệp Tùy Phong đây là chuyển dời giá trị của mình đến trên người mình, nhờ vào đó cất cao giá trị và địa vị của Phố Rèn và Hoàng Kình hắn, để Mã Hoành cao cao tại thượng những năm này không còn dám tuỳ tiện coi nhẹ hắn.
Cách làm này không tính là quá cao minh.
Nhưng lại cực kỳ hữu hiệu.
Ánh mắt của Văn Ngạn và Mã Hoành đã chuyển dời từ trên người Diệp Tùy Phong đến trên người của Hoàng Kình.
Sau khi Hoàng Kình đi tới, nắm chặt tay Diệp Tùy Phong.
- Đúng, ta nghe hắn, chuyện kế tiếp, các ngươi cứ nói với hắn đi.
Nói xong, hắn trực tiếp lui lại hai bước, đứng chung một chỗ với Đan Nhã, khoanh tay khoan thai xem kịch.
Thật ra cho dù tiến vào Vĩnh Tường Môn hay Thiên Công Các, đối với hắn mà nói cũng không có gì khác nhau lắm, mục đích chủ yếu hắn dự thi lần này chính là giúp lão Hoàng lấy lại danh dự mà thôi.
Hiện tại, hắn đã đạt được mục đích, kết quả đã không còn quan trọng nữa, hắn chỉ cần làm một quần chúng ăn dưa là được.