Chương 567: Bán Công Pháp, Kiếm Tiền Ăn Qua Ngày!
Có người nói, là Thiên Công Các tái tạo thế giới.
Có người nói, là có đại năng vô thượng từ thiên ngoại đến trấn áp thiên địa.
Thậm chí còn có người nói, là Thần Thú nhất tộc trong truyền thuyết giải cứu Nhân tộc trong nước lửa.
Có rất nhiều cách nói.
Tóm lại, trận biến cố to lớn này trên căn bản đã tạo thành ảnh hưởng đối với thế giới.
Diệp Tùy Phong không biết nói gì, đến cùng trong mấy ngàn năm đã xảy ra chuyện gì?
Diệp gia đóng vai gì trong lần biến cố này?
Sau cùng, có thể chỉ có đi đến Thanh Lan Tông, hoặc thế lực cấp bậc cao hơn thì mới có thể biết được.
Nhưng ngược lại là có một chuyện có thể xác định.
Căn cứ theo tất cả ghi chép trong sách, Diệp Tùy Phong đánh giá ra, thời gian mình ngủ say chắc là khoảng mấy ngàn năm, tuyệt đối không phải ít nhất mấy trăm ngàn năm giống như thần Sáng Thế nói.
Có lẽ cũng chưa tới mười ngàn năm.
Nếu thật như vậy, như vậy mấy người Diệp Hoàng, Tiểu Hắc, Hiểu Hiểu, Cốc U Lan nhất định còn sống, cũng không biết bọn hắn có còn đang đợi mình hay không?!
…….
Mấy ngày kế tiếp, Diệp Tùy Phong trên cơ bản đều nhốt mình ở trong Tàng Kinh Các.
Các loại thư tịch lộn xộn ở tầng một gần như đã bị hắn xem qua toàn bộ.
Loại bỏ đa số tin tức vô dụng, thứ có thể thu hoạch được cũng không nhiều.
Dù sao, Vĩnh Tường Môn cũng chỉ là một tông môn tam phẩm mới thành lập ngàn năm trước mà thôi, tin tức hắn muốn tìm đọc lại quá cao cấp, nơi này rất không có khả năng tìm được.
Manh mối chi tiết hơn phải đi vào Thanh Lan Tông mới có thể thu được.
Sau khi nghĩ tới đây, Diệp Tùy Phong quyết định tạm thời đặt chuyện này xuống, suy nghĩ chuyện tu luyện một chút.
Đối với hắn, muốn thu hoạch được tài nguyên tu luyện không phải một việc khó khăn, mà là một vấn đề lựa chọn.
Phải chọn thế nào đây?
Dùng trận pháp cướp đoạt từ trong thiên địa, hay ra ngoài tìm kiếm tài nguyên?
Hoặc bán đan dược, bán linh khí?
Sau khi hắn suy nghĩ, lại loại trừ từng cái.
Những chuyện này đều quá phiền toái, đều đi làm công cho người khác, hắn là một người cực kỳ sợ phiền phức.
Hắn nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là bán công pháp tương đối dễ dàng, các loại công pháp trong đầu của hắn còn mênh mông hơn cả sao đầy trời, tùy tiện lấy ra một bản đều là chí bảo hiếm có.
Dù sao làm công là không thể nào làm công, cứ tạm thời bán tiên thuật đạo pháp để duy trì sinh hoạt hằng ngày vậy.
Thế là, Diệp Tùy Phong rời khỏi Tàng Kinh Các, cẩn thận nghiên cứu quy tắc của Vĩnh Tường Môn một lần, sau đó đi tới một nơi trọng yếu khác, cũng là nơi náo nhiệt nhất.
Nhiệm Vụ Đường. Nơi này là địa điểm hoạt động chủ yếu của đệ tử Vĩnh Tường Môn.
Mỗi một ngày đều sẽ có đủ loại nhiệm vụ được tuyên bố ở trong này.
Có nhiệm vụ của tông môn, giống như đi trên núi nào đó tìm một gốc linh thảo, hoặc đi nơi nào đó điều tra một tà tu.
Còn có nhiệm vụ của đệ tử khác, giống như nhu cầu thiên tài địa bảo nào đó, tìm đồng đội cùng nhau đi ra ngoài rèn luyện…
Sở dĩ tông môn xây dựng Nhiệm Vụ Đường, thứ nhất là hoàn thành rất nhiều việc vặt vãnh nhỏ xíu trong lãnh địa, thứ hai là vì cổ vũ môn hạ đệ tử đi ra ngoài lịch luyện nhiều một chút, đừng cả ngày ở trong môn không để ý đến chuyện bên ngoài.
Diệp Tùy Phong đến đây dĩ nhiên không phải tới nhận chức vụ.
Hắn tới vì một quy tắc khác của Vĩnh Tường Môn.
Điểm cống hiến.
Tương tự lúc trước Diệp Tùy Phong định ra quy tắc cống hiến cho Diệp gia, mỗi khi hoàn thành một nhiệm vụ thì đều có thể thu được điểm cống hiến tương ứng.
Mà thu được điểm cống hiến có thể thu hoạch được các loại tài nguyên tu luyện, giống như công pháp, bảo thuật, linh khí, đan dược… từ trong Nhiệm Vụ Đường.
Với lại, còn có linh thạch.
Đây chính là mục đích của Diệp Tùy Phong.
Tùy tiện viết mấy quyển công pháp, sau đó ném cho Nhiệm Vụ Đường thu hoạch điểm cống hiến, lại lấy điểm cống hiến đó trao đổi linh thạch, không phải nhẹ nhàng hơn nhiều so với cực khổ đi tìm vật liệu luyện đan à?
Nhưng hôm nay hắn tới chỉ là muốn hỏi thăm giá thị trường như thế nào mà thôi.
Rất nhanh, hắn đã tìm được trưởng lão phụ trách điểm cống hiến.
- Tôn trưởng lão.
Hắn tiến lên chào hỏi, thuận tiện lấy ra lệnh bài thân phận của mình.
Tôn trưởng lão tiếp nhận lệnh bài thân phận nhìn một chút.
- Diệp Tùy Phong à?
- Mới tới à?
Diệp Tùy Phong nhẹ gật đầu.
- Ta muốn trưng cầu ý kiến một chút, ở đây ngài có thu mua công pháp không?
Tôn trưởng lão trả lại lệnh bài thân phận, cười một tiếng nói:
- Đương nhiên, chỉ cần là vật có giá trị thì đều có thể thông qua ước định, trao đổi thành điểm cống hiến.
- Chỉ có điều, tốt nhất là Hoàng cấp trung phẩm trở lên, công pháp Hoàng cấp hạ phẩm thật sự nhiều lắm, với lại giá trị không lớn, đổi không được mấy điểm cống hiến.
Lão có lòng tốt nhắc nhở.
Sau đó Diệp Tùy Phong tỏ ra hiểu rõ, hơi nhích tới gần Tôn trưởng lão, hỏi:
- Tiên pháp có thể đáng bao nhiêu tiền?
Tôn trưởng lão nghe vậy thì lập tức sững sờ, sau đó cười ha ha.
- Tiểu tử ngươi thật biết nói đùa.
- Tiên pháp trong Vĩnh Tường Môn chúng ta có, tối đa cũng sẽ không có hơn ba quyển.
- Nếu ngươi thật có thể lấy ra một bản tiên pháp, ta đoán có lẽ chưởng môn đại nhân cũng sẽ đích thân đến đây tiếp kiến ngươi, chớ nói chi là giá trị bao nhiêu điểm cống hiến, ha ha ha…
Diệp Tùy Phong cũng cười theo, nhưng trong mắt hắn lại lộ ra vẻ thất vọng.
Hắn không sợ lộ ra nhưng cũng không muốn lộ ra quá nhiều.
Nếu như hắn thật sự lấy mấy quyển tiên pháp ra bán, sợ rằng hắn sẽ lập tức trở thành danh nhân của Vĩnh Tường Môn, đến lúc đó chắc chắn sẽ có càng nhiều phiền phức tìm đến.
- Vậy công pháp Thiên cấp thì sao?
Diệp Tùy Phong hỏi tiếp.
Tôn trưởng lão nhìn Diệp Tùy Phong, khẽ lắc đầu.
- Người trẻ tuổi không nên quá mơ tưởng xa vời, luôn muốn một bước lên trời.
- Cho dù biết những tin tức này thì ngươi lại có thể thật lấy ra công pháp Thiên cấp không?
Lão khuyên.
- Ngạch, ta chỉ muốn hỏi một chút mà thôi.
Diệp Tùy Phong im lặng, Tôn trưởng lão này cực kỳ giống một ít trưởng bối luôn luôn tận tình, nói liên miên lải nhải.