Chương 569: Bí Cảnh Cầu Nguyện
- Còn chuyện gì khác nữa không?
Hắn thuận miệng hỏi.
Văn Ngạn trả lời:
- Chỉ có một chuyện này.
Sau đó, hình như hắn lo lắng Diệp Tùy Phong không hài lòng lắm, tiếp tục nói:
- Ngươi cũng chớ xem thường bí cảnh này.
- Nó là bí cảnh do thượng tông tự mình bày ra khi mới bắt đầu xây dựng Vĩnh Tường Môn, nói không khoa trương chút nào thì tu luyện ở trong đó một ngày, tương đương với tu luyện ở bên ngoài mười ngày!
- Với lại tạo hóa ở trong đó cũng không ít, nghe nói lúc trước người của Thanh Lam Tông còn chuyên môn mang đến một món chí bảo có thể xưng là tiên khí, tên là Đỉnh Cầu Nguyện, cũng tồn tại ở trong bí cảnh, nếu có thể tìm được thì thu hoạch không thể đo lường!
- Ngoại trừ đệ tử thân truyền ưu tú ra thì gần như không ai có thể thu được vinh hạnh đặc biệt này.
Diệp Tùy Phong cười nói:
- Ta không hề xem thường nó.
- Yên tâm đi, ta tuyệt đối sẽ không phụ ý tốt của các ngươi, chỉ có điều chờ lúc ta đi ra, các ngươi đừng quá kinh ngạc là được rồi.
Hiện tạ, hắn là cảnh giới Ngưng Đan, lại đột phá hai cấp nữa sẽ là cảnh giới Hiển Thánh, cũng không tính là quá khoa trương.
Vậy thì nữ tử có được huyết mạch Kỳ Lân cũng cảnh giới Hiển Thánh.
- Chỉ cần ngươi có thể thành công bước vào Ngưng Đan kỳ là được rồi.
- Nếu như có thể đột phá đến cảnh giới Khải Linh thì cơ hội tiến vào Thanh Lam Tông sẽ cực kỳ lớn.
Văn Ngạn cười nói.
Sau đó Diệp Tùy Phong nhún vai, hỏi:
- Lúc nào đi?
Những ngày qua không làm gì, hắn đã có chút nhàm chán.
- Chỉ cần ngươi chuẩn bị xong thì có thể đi vào bất cứ lúc nào.
Văn Ngạn cười nói:
- Hiện tại, Lăng Vân cũng đang ở trong bí cảnh, nói không chừng các ngươi còn có thể gặp nhau.
Lăng Vân là chỉ có nữ tử thiên tài được huyết mạch Kỳ Lân kia.
Diệp Tùy Phong cũng muốn gặp gặp nàng ấy, xem thử khế ước trước đó hiện tại còn có tác dụng hay không.
- Ta đã chuẩn bị xong.
Diệp Tùy Phong nói.
Văn Ngạn nhẹ gật đầu.
- Đã biết ngươi sẽ không kìm nén được.
- Vậy ngươi trước chờ ở đây, ta đi thông báo với Hội Trưởng Lão, có lẽ chẳng mấy chốc sẽ có người đến mang ngươi đi.
Sau đó, Văn Ngạn lại nói cho Diệp Tùy Phong một số hạng mục cơ bản cần chú ý rồi mới quay người rời khỏi.
Diệp Tùy Phong thì ngồi dưới cây táo uống trà.
Vĩnh Tường Môn này, thật ra cũng có chút giống tên của hắn.
Nơi này không có quá nhiều tranh đấu, cũng không ai cả ngày bày âm mưu quỷ kế gì.
Nếu như không có vướng víu thì ở đây dưỡng lão cũng là một chuyện rất chuyện không tồi.
Với lại hắn luôn cảm giác, một ít cách làm của Vĩnh Tường Môn rất tương tự với Diệp gia trước kia, cũng không biết là trùng hợp hay thật có liên quan gì.
Mặt trời dần dần lên cao, khe núi bốc lên sương trắng, một bộ dáng thánh địa Tiên gia.
- Diệp sư đệ có ở đây không?
Bỗng nhiên, một âm thanh từ ngoài viện truyền tới.
- Tới ngay.
Diệp Tùy Phong đứng dậy, mở ra cửa sân.
Bên ngoài, một thanh niên mặc tú bào màu tím của đệ tử hạch tâm đang đứng ở nơi đó.
- Ngươi là?
Hắn mở miệng hỏi.
Thanh niên mỉm cười, chắp tay nói:
- Ta tên Nguyên Đức, là đệ tử của Văn trưởng lão.
- Sư tôn phân phó ta đến đây đưa ngươi đi tới bí cảnh Cầu Nguyện.
Diệp Tùy Phong giật mình, thì ra là người dẫn đường do Văn Ngạn phái tới.
- Diệp sư đệ đã chuẩn bị xong chưa?
Nguyên Đức hỏi.
Diệp Tùy Phong gật đầu.
Sau đó, hắn đi theo Nguyên Đức, bay về phía sau núi Vĩnh Tường Môn.
Trên đường, đi qua ngắn ngủi nói chuyện với nhau, hắn đại khái biết được một chút tin tức về Nguyên Đức.
Hắn thật ra là một người đệ tử thân truyền cuối cùng Văn Ngạn nhận lấy, hai mươi bốn tuổi, cũng đã là cường giả Khải Linh trung kỳ, trong toàn bộ Vĩnh Tường Môn cũng là đệ tử hàng đầu.
Thái độ của Nguyên Đức đối với Diệp Tùy Phong cực kỳ tốt, bởi vì hắn vốn không có tư cách tiến vào bí cảnh, vừa lúc Diệp Tùy Phong cần một người dẫn đường, Hội Trưởng Lão mới quyết định để cho hắn cùng nhau đi tới.
Đây cũng là một loại phương thức ca ngợi đối với Văn Ngạn.
Trong quá trình nói chuyện trời đất, hai người nói tới Lăng Vân, Diệp Tùy Phong nói nếu như có cơ hội thì cũng muốn gặp nàng một lần.
Nguyên Đức nghe vậy thì cười nói:
- Ta cũng muốn gặp gặp vị sư muội thiên tài này.
- Chỉ có điều diện tích bí cảnh rất lớn, chúng ta không nhất định có thể với gặp được muội ấy.
- Với lại ta nghe nói, tính tình của vị sư muội kia không tốt, nếu thật sự gặp nhau, ngươi cần phải thận trọng một chút.
Nguyên Đức cười nói, hắn tưởng là Diệp Tùy Phong là có ý nghĩ gì đối với Lăng Vân.
Diệp Tùy Phong cũng không giải thích quá nhiều.
- Đi vào trước đi.
……..
Lối vào bí cảnh Cầu Nguyện ở nơi cực sâu phía sau núi Vĩnh Tường Môn.
Nơi này bố trí đủ loại trận pháp, còn có không dưới mười trưởng lão cường đại tự mình trấn giữ.
Trình độ trọng yếu của bí cảnh có thể nghĩ.
Thông qua tầng tầng cửa ải, hai người Diệp Tùy Phong và Nguyên Đức mới đi tới nơi cần đến.
- Nơi này chính là bí cảnh Cầu Nguyện.
Hai người đứng ở cửa vào bí cảnh, Nguyên Đức thở ra một hơi thật sâu.
Đối với đệ tử Vĩnh Tường Môn thì nơi này giống như là thánh địa tu luyện.
Nhưng Diệp Tùy Phong lại khẽ nhíu mày.
Cuối cùng hắn cũng hiểu rõ, vì sao bí cảnh này tên lại có tên là Cầu Nguyện.
Cho dù có trận pháp bao phủ, nhưng đứng ở cửa vào, hắn cũng có thể cảm giác được rõ ràng, trong này ẩn ẩn tỏa ra một sức mạnh kỳ dị.
Nguyện Lực.
Tu luyện giới trước kia cũng có người tu hành Nguyện Lực, được xưng là lực lượng tính ngưỡng.
Ở Tây Vực của Giới Vân Tiêu cũng có người thu nạp rất nhiều tín đồ, từ đó hấp thu Nguyện Lực, trợ giúp tu hành.
Nhưng đó là Thần Quốc, mà Vĩnh Tường Môn là một tông môn tu đạo tiêu chuẩn.
Một tông môn tu đạo, sao lại có tồn tại Nguyện Lực chứ?
Diệp Tùy Phong này sinh ra một chút hứng thú đối với bí cảnh.
Sau một lát, hai người thuận lợi thông qua cửa vào bí cảnh, tiến vào trong bí cảnh.
Vừa mới tiến vào đã có một luồng Nguyện Lực khổng lồ đập vào mặt.
Diệp Tùy Phong ngắm nhìn bốn phía thì phát hiện toàn bộ bí cảnh này, thật ra chỉ dùng lực lượng tín ngưỡng tạo dựng mà thành, cẩn thận quan sát thì tất cả lực lượng tín ngưỡng thì đều có cùng một đầu nguồn.
Vậy thì đầu nguồn, chắc là tiên khí Đỉnh Cầu Nguyện mà Văn Ngạn nói tới trước đó.