Chương 575: Đỉnh Cầu Nguyện! Cảm Giác Quen Thuộc.
- Vậy thì không đúng.
Diệp Tùy Phong nói:
- Huyết mạch này phải kéo dài nhiều đời, tổ tiên không có thì huyết mạch Kỳ Lân của ngươi là từ đâu ra?
Lăng Vân cắn răng, sao gia hỏa này lại cảm thấy hứng thú đối với huyết mạch của mình như vậy?
Nàng ta thật không muốn tiếp tục đề tài này nữa.
- Tổ tiên của ta đúng là không có, có điều ta từ nhỏ là do mẫu thân nuôi dưỡng lớn lên nên cũng không biết phụ thân là ai.
- Ha ha, nếu như ngươi thật cảm thấy hứng thú thì đi tìm người phụ tình bỏ rơi vợ con kia đi!
Lăng Vân nói.
Diệp Tùy Phong giật mình, thì ra là thế.
Chuyện này cảm giác rất quen tai, nghe qua rất giống tao ngộ của nhân vật chính nào đó.
Nhưng đúng như Lăng Vân nói, vấn đề huyết mạch Kỳ Lân có tám thành là bắt nguồn từ phụ thân của nàng ta, cũng không biết là bản thể hay người có được huyết mạch Kỳ Lân.
Bây giờ chắc chắn là không cách nào tìm được.
Diệp Tùy Phong thở ra một hơi, vừa chuẩn bị nói chuyện thì một bóng người đột nhiên từ trong hàn đàm chui ra.
- Lăng sư muội, sao ngươi còn ở ngoài, Bách Xuyên sư huynh đã sắp đến dưới đáy hàn đàm!
Đó là một nữ tử, nàng ấy nhảy ra khỏi hàn đàm, nhìn thấy ba người phía ngoài thì lập tức sững sờ.
Mà Nguyên Đức ở bên cạnh sau khi nhìn thấy nữ tử kia thì là lộ ra vẻ mặt mừng như điên.
- Thiên Thiên sư muội, không ngờ ngươi cũng ở đây?
- Ai nha, chúng ta thật sự là có duyên, ở đâu cũng có thể ngẫu nhiên gặp được!
Hắn nhếch miệng cười không ngừng.
Nhìn bộ dáng phát xuân của Nguyên Đức, Diệp Tùy Phong lập tức hiểu rõ, hắn đến cùng đã ước nguyện vọng gì.
Thật không ngờ gia hỏa thật thà lại có thể bựa như thế.
Không ngờ lại vụng trộm xâu muội ở trong bí cảnh!
……..
Thông qua cuộc nói chuyện ngắn ngủi với nhau, Diệp Tùy Phong mới biết được, thật ra tuổi của Thiên Thiên sư muội này không chênh lệch với Nguyên Đức nhiều lắm, nàng ấy đi cùng với Lăng Vân vào trong bí cảnh này tu hành.
Lúc Lăng Vân rời khỏi sơn cốc, Thiên Thiên thay nàng giám sát tiến độ phá giải trận pháp của Bách Xuyên.
- Ngươi còn có chuyện gì muốn hỏi nữa không, ta không muốn bỏ qua cơ duyên lần này!
Vẻ mặt của Lăng Vân có chút lo lắng.
Diệp Tùy Phong nhìn hàn đàm phía trước, bộ dáng như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
- Có vấn đề cũng hỏi nhanh chút, nếu như chậm trễ thời gian, bị Bách Xuyên thu được Đỉnh Cầu Nguyện, cho dù như thế nào thì ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Lăng Vân sốt ruột, không ngờ lại dùng tới giọng uy hiếp.
Diệp Tùy Phong khoát tay áo.
- Ngươi muốn đi thì đi đi.
Nữ tử này quá kiêu ngạo, hắn cũng không có hứng thú tiếp tục nói chuyện với nàng ta nữa.
Lăng Vân nghe vậy, hừ một tiếng, sau đó quay người đi vào trong hàn đàm.
Thiên Thiên thở dài, cũng chuẩn bị đi theo xuống dưới.
- Ngươi cũng muốn xuống dưới à?
Nguyên Đức lập tức tiến lên, vò đầu cười nói:
- Ta nói là, cơ duyên như thế đối với chúng ta thật sự quá xa vời.
- Ta thấy chúng ta vẫn nên ở ngoài chờ bọn hắn thì hơn.
Gia hỏa này vẫn rất chủ động.
Thiên Thiên lắc đầu, thang nhỏ:
- Sư tôn nói ta đi theo nàng ta, ta nhất định phải đưa nàng ta ra khỏi bí cảnh an toàn.
Nàng có nhiệm vụ trên người, mặc dù Lăng Vân không thấy nàng có tác dụng gì quá lớn, nhưng trách nhiệm chính là trách nhiệm, không thể bởi vì khó khăn mà tùy tiện bỏ xuống.
Nhưng, ngay khi nàng chuẩn bị đi xuống thì Diệp Tùy Phong lại nói chuyện.
- Nàng ta không có nguy hiểm gì.
- Dưới đáy hàn đàm, không có gì cả.
Câu nói này làm cho cho hai người lập tức ngây ngẩn.
Diệp Tùy Phong cười nói.
- Không sai, Đỉnh Cầu Nguyện không ở dưới đó.
Khi tiến vào sơn cốc, Diệp Tùy Phong đã nhìn thấu trận pháp bố trí xung quanh hàn đàm.
Trong trận pháp có rất nhiều tạp nhạp, còn ẩn tàng một đại trận dịch chuyển xuyên qua hư không.
Dưới đáy hàn đàm đúng là có tồn tại lượng lớn Nguyện Lực, nhưng bản thể Đỉnh Cầu Nguyện lại ở trong hư không phía trên hàn đàm, nó là thông qua đại trận thuấn di, truyền Nguyện Lực đến hàn đàm.
Cách làm này không khác cách làm ban đầu của Diệp Tùy Phong ở Kính Hồ.
Hắn vốn muốn nói chuyện này cho Lăng Vân, nhưng vị thiên chi kiêu nữ này quá kiêu ngạo.
Nếu nàng ta đã kiên trì muốn đi vào hàn đàm thì đó chính là ý của nàng ta.
- Đi theo ta.
Diệp Tùy Phong vung tay lên, trận pháp bắt đầu cuồn cuộn, sau một lát, một cánh cửa nho nhỏ xuất hiện ở trên bầu trời.
Hắn đi vào trước, Nguyên Đức và Thiên Thiên liếc nhau, cuối cùng cũng đi theo.
Nơi này là một không gian nho nhỏ.
Dưới chân linh khí cuồn cuộn, sương trắng lượn lờ.
Ở chỗ trung ương nhất có một đại đỉnh với bốn chân hai tay cầm, nó nhẹ nhàng trôi nổi sừng sững ở cách mặt đất bốn đến năm mét.
Nguyện lực ngưng kết thành sương trắng đang từ trong chiếc đỉnh lớn lăn xuống phía dưới.
- Ông trời ơi, nó thật sự ở đây à?
Nguyên Đức kinh hô một tiếng, sau đó lập tức lộ ra vẻ mừng như điên.
- Thiên Thiên sư muội, Diệp sư đệ, lần này chúng ta phát đạt rồi!
Đỉnh Cầu Nguyện, chính là lại bảo vật cấp bậc gần với Tiên Khí, đối với bọn hắn thì không khác một thần khí.
Nếu tiến hành tu luyện ở đây, Nguyên Đức có lòng tin rất lớn rằng mình sẽ trực tiếp đột phá cảnh giới Hiển Thánh!
Nhưng Diệp Tùy Phong, nhìn đại đỉnh phía trước lại có chút xuất thần.
Hắn luôn cảm thấy đại đỉnh nhìn qua rất quen, giống như hắn đã thấy nó ở đâu rồi.
Hắn suy nghĩ nửa ngày, một đạo linh quang hiện lên trong đầu.
Lúc trước, khi lần đầu tiên hắn mang theo Hiểu Hiểu và Cốc U Lan rời khỏi thành Vân Tiêu đã từng đi ngang qua trấn Ngô Đồng một chuyến.
Đám người trong trấn Ngô Đồng đã dựng cho hai người Diệp Hoàng và Diệp Long một pho tượng to lớn, đồng thời tràn đầy hương hỏa, ngày đêm cầu phúc.
Mà đại đỉnh trước mắt này giống như đúc với cái đỉnh dùng tới dâng hương hỏa dưới lòng bàn chân pho tượng lúc ấy!
Diệp Tùy Phong ngây ngẩn cả người.
Sao chiếc đỉnh này lại xuất hiện ở trong bí cảnh của Vĩnh Tường Môn chứ?
Hắn nhăn mày, rất nhanh cũng cảm giác được một chút khác nhau.
Hình thái và khí tức của đại đỉnh không thể nghi ngờ giống như đúc với cái đỉnh hương hỏa lúc trước, nhưng phẩm cấp và cường độ Nguyện Lực của nó còn hơi kém hơn không ít.