Chương 574: Lăng Vân!
Vì sao?
Đây rốt cuộc là vì sao?
Cả người Lăng Vân đều choáng váng.
Đã lớn như vậy, nàng ta từng nhiều lần dựa vào huyết mạch Thần Thú, từ trong đủ loại hoàn cảnh nguy hiểm chém giết ra, đó là chỗ dựa lớn nhất và căn bản nhất của nàng ta.
Nhưng lúc này, không ngờ chỗ dựa của nàng ta lại cúi đầu xưng thần đối với một tiểu tử cảnh giới Khải Linh.
Tâm lý nàng ta căn bản không thể nào tiếp nhận được chuyện này.
- Đi, nếu còn ăn nữa thì lão tổ của ngươi sẽ điên đó.
Diệp Tùy Phong không nhìn ánh mắt mọi người xung quanh, vuốt vuốt lông tóc mềm mại của Kỳ Lân.
Bộ dáng Kỳ Lân cực kỳ hưởng thụ, không ngờ sau đó lại cúi đầu xuống, ra hiệu Diệp Tùy Phong leo lên lưng của nó.
Hắn cũng một khách khí với nó, vươn người đứng dậy, nhảy lên trên người Kỳ Lân.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tâm thần Lăng Vân đột nhiên chấn động, nhịn không được lui lại hai bước.
Kỳ Lân này chính là từ huyết mạch của nàng ta huyễn hóa thành mà?
Từ trình độ nào đó mà nói, Kỳ Lân chính là ý chí của Lăng Vân hóa thành, nàng ta chính là bản thân Kỳ Lân.
Mà Diệp Tùy Phong cưỡi ở trên người Kỳ Lân, cũng tương đương nói là hắn cưỡi trên người nàng ta.
Loại cảm giác này làm cho Lăng Vân gần như phát điên.
- Ngươi xuống đây cho ta!
Nàng ta hét to một tiếng.
Sau đó, Lăng Vân điều động huyết mạch của mình, muốn thu hồi lại Kỳ Lân, nhưng nàng ta lại hoảng sợ phát hiện, lúc này Kỳ Lân lại đã hoàn toàn không nghe theo chỉ thị của của mình.
Cho dù dùng hết lực lượng ý chí toàn thân thì cũng không làm nên chuyện gì.
Diệp Tùy Phong cảm thấy Lăng Vân cố gắng, thản nhiên nhìn nàng.
Nhưng cái nhìn này lại làm cho tâm thần Lăng Vân kịch chấn, thậm chí nàng ta còn có một loại cảm giác muốn cúi đầu xưng thần, với lại loại cảm giác này còn cực kỳ mãnh liệt!
- Đi vào trong sơn cốc rồi nói sau.
Diệp Tùy Phong chậm rãi nói.
Thật ra hắn cũng thật cảm thấy hứng thú đối với huyết mạch Kỳ Lân trên người của Lăng Vân.
Có lẽ hắn có thể tìm được một chút tin tức về tộc Thần Thú từ trên người nàng ta.
- Nguyên Đức sư huynh, ngươi cũng cùng nhau đi vào thôi.
Sau đó, hắn cũng phát ra mời đối với Nguyên Đức.
Nguyên Đức ngây người, lúc này hắn vẫn còn chưa lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ vừa rồi.
- Đến đây, cảm nhận cảm giác cưỡi Thần Thú một chút.
Diệp Tùy Phong cười nói.
Vẻ mặt của Nguyên Đức quái dị, liên tục khoát tay.
- Không được, không được, ta vẫn…
- Vẫn là tự ta đi vậy…
Diệp Tùy Phong cũng không miễn cưỡng hắn, sau đó cười cười, phát ra chỉ lệnh cho Kỳ Lân, nó ngẩng đầu ưỡn ngực, nhào vào trong lớp màn bảo vệ của sơn cốc.
Vẻ mặt hai người Lăng Vân và Nguyên Đức khác nhau, cũng vội vàng đi theo.
Sau khi bọn hắn toàn bộ biến mất, đám người Triệu Kiền Minh mới hai mặt nhìn nhau, trừng lớn hai mắt.
- Mãnh nhân này là ai? Sao cho tới bây giờ đều chưa thấy qua?
Có người hô to.
- Không biết, hình như là đi cùng Nguyên Đức.
- Xem ra là nhất mạch của trưởng lão Văn Ngạn, lại thêm một gia hỏa khó lường rồi!
Nghe tiếng nghị luận xung quanh, vẻ mặt của Triệu Kiền Minh âm trầm, hắn ta cũng không ngờ, Nguyên Đức lại mang tới một tồn tại nghịch thiên như thế, ngay cả Lăng Vân cũng có thể thu thập đến ngoan ngoãn!
Trong khoảng thời gian này, vẫn là trước tránh bọn hắn thôi.
Triệu Kiền Minh nghĩ một hồi, trực tiếp quay người, bay về phía lối ra của bí cảnh.
. .
Trong sơn cốc nhìn qua rất khác với bên ngoài, trong bình chướng cuồng loạn lại bình tĩnh lạ thường.
Hoa mọc khắp nơi trên mặt đất, trời trong gió nhẹ.
Ở nơi trung ương nhất của sơn cốc có một cái hồ nhỏ, nước hồ trong suốt, nhưng sâu không thấy đáy.
Đứng ở đây, Diệp Tùy Phong có thể cảm giác được ngoại trừ cuồn cuộn linh khí ra thì Nguyện Lực khổng lồ cũng gần như ngưng thực.
- Các ngươi ở đây làm gì vậy?
Diệp Tùy Phong hỏi Lăng Vân.
Khi tiến vào bên trong, hắn đã trực tiếp nhảy xuống khỏi lưng Kỳ Lân, dù sao thì hắn cưỡi người ta hoài như vậy cũng không tốt lắm.
Vẻ mặt của Lăng Vân cực kỳ không dễ nhìn, cũng không trả lời.
Diệp Tùy Phong mỉm cười:
- Đừng để ta lại dùng đến loại thủ đoạn kia.
Đây là uy hiếp trắng trợn.
Vẻ mặt của Lăng Vân càng thêm âm trầm.
- Ngươi đến cùng là ai? Vì sao lại lợi hại như thế?
Nàng ta lạnh giọng hỏi.
- Bây giờ là ta hỏi ngươi.
Diệp Tùy Phong thản nhiên tuyên bố mình chủ động.
Lăng Vân nhìn thẳng hắn, nhưng cuối cùng vẫn không có biện pháp giải quyết vấn đề, thua trận.
- Ta tìm được vết tích Đỉnh Cầu Nguyện ở đây, vẫn đang tìm kiếm.
Tiếp đó, Lăng Vân kể lại đại khái chuyện xảy ra một lần.
Thì ra, sau khi nàng ta khi tiến vào bí cảnh, qua mấy ngày đã gặp đệ tử thân truyền của chưởng môn Bách Xuyên.
Tính tình của hai người đều rất nóng nảy, một lời không hợp đã đánh nhau.
Bách Xuyên cũng là cường giả cảnh giới Hiển Thánh, thế lực của hai người ngang nhau, trực tiếp diễn ra một hồi đại chiến động trời.
Ngay cả mặt đất cũng bị đánh đến nứt ra.
Nhưng vào lúc này, mặt đất vỡ ra lại có dị bảo hiện ra, cuối cùng thông qua dị bảo, bọn hắn tìm được hạch tâm của bí cảnh, tung tích của Đỉnh Cầu Nguyện.
Hai người tạm thời bỏ qua tranh đấu, một đường truy tìm, tìm đến trong vùng trời bình nguyên này.
Mà Đỉnh Cầu Nguyện thì lại ở chỗ dưới hàn đàm trong sơn cốc.
Hàn đàm cực sâu, nếu muốn phá giải hoàn toàn trận pháp của bí cảnh cần rất nhiều thời gian.
Vì để tránh bị những người khác giành mất cơ duyên, hai người Lăng Vân và Bách Xuyên đã đạt thành hợp tác, không cho phép bất kỳ ai khác tiến vào.
Cho nên khi Nguyên Đức vừa bước vào bình chướng, nàng ta mới sẽ trực tiếp phát động công kích.
- Thì ra là như vậy.
Diệp Tùy Phong sờ lên cằm, xem ra đều là trùng hợp.
- Chúng ta không nên lãng phí quá nhiều thời gian ở đây, Bách Xuyên còn đang ở trong hàn đàm phá giải trận pháp, nếu bị hắn nhanh chân đến trước, ai cũng sẽ không được bao nhiêu chỗ tốt.
Lăng Vân lạnh giọng nói.
Diệp Tùy Phong ồ một tiếng, chỗ tốt hay không chỗ tốt đối với hắn cũng không có gì.
Hắn càng để ý đến việc huyết mạch Lăng Vân đến từ đâu hơn.
- Tổ thượng của ngươi đều có huyết mạch Kỳ Lân à?
Diệp Tùy Phong hỏi.
Lăng Vân nghe thấy hắn lại nhắc đến huyết mạch, không nhịn được muốn đánh người, chỉ tiếc nàng rõ ràng mình không thể nào đánh lại hắn.
- Không có!
Nàng ta tức giận đáp.