Chương 579: Đến Thanh Lan Tông.
- Vậy ngươi còn muốn đi tìm hắn không?
Diệp Tùy Phong hỏi.
- Đương nhiên.
Lăng Vân nặng nề gật đầu:
- Cho dù như thế nào, ta cũng muốn biết rõ ràng nguyên nhân lúc ấy hắn rời khỏi.
- Ta cũng muốn nói cho hắn biết, cũng vì hắn rời khỏi mà hai mẹ con đã rơi vào địa ngục như thế nào.
Diệp Tùy Phong cũng khẽ gật đầu.
Thế giới này không có Địa Ngục chân chính, nhưng thật ra ở trong nhân gian, khắp nơi đều là Địa Ngục.
Bỗng nhiên, Lăng Vân duỗi hai tay ra, dùng sức chà xát mặt mình.
- Vậy thì…
- Ta cũng không biết vì sao lại nói cho ngươi những chuyện này, ta tuyệt đối không phải muốn ngươi vì vậy cảm thấy ta đáng thương.
- Ta không cần bất kỳ thương hại nào.
- Ta chỉ là… Chẳng qua là ta cảm thấy…
- Ta nhìn ngươi không hề giống một người trẻ tuổi, càng giống một trưởng bối, loại cảm giác này…
- Ta cũng không biết nên hình dung như thế nào…
Diệp Tùy Phong nhìn bộ dáng nói không mạch lạc của Lăng Vân, khoát tay, nói:
- Không có việc gì, ta rất nguyện ý làm một lỗ tai.
- Nếu như cảm thấy không ổn thì ngươi có thể coi như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
Thật ra, Diệp Tùy Phong ngược lại là rõ ràng vì sao Lăng Vân lại có cảm giác như vậy.
Thật ra Linh Hồn ấn ký ba màu đối với tộc đàn ba Thần Thú cũng tương đương với tổ tông của bọn hắn.
Không chỉ chỉ có khả năng áp chế và điều khiển.
Cho nên lúc nàng ta huyễn hóa ra Kỳ Lân mới có thể thân thiết với Diệp Tùy Phong như vậy.
- Cảm ơn ngươi…
Lăng Vân nói tiếp cảm ơn.
- Không cần cám ơn.
Diệp Tùy Phong khoát tay nói:
- Nếu như thích hợp, sau khi ngươi tìm được người kia thì cũng nơi cho ta biết một tiếng.
- Ta cũng muốn biết huyết mạch của các ngươi, đến tột cùng là từ đâu mà có?!
……..
Trải qua nửa tháng không ngừng phi hành, đám người Vĩnh Tường Môn cũng đã đến mục đích của mình.
Phóng tầm mắt nhìn tới, nơi này dãy núi vờn quanh, mây mù bao phủ.
Tiên quang bảy màu không ngừng xuất hiện trong dãy núi, đình đài lầu các, chân chính là một vùng đất thần tiên.
Nơi này chính là vị trí của đại tông nhất phẩm Thanh Lan Tông.
Thanh Lan Tông cực kỳ cường thịnh, trong đó cường giả như mây, thiên chi kiêu tử như hằng hà sa số, tùy tiện lôi ra một người đặt ở bên ngoài cũng đều là hạng người có thể chấp chưởng một phương.
Trong đó, làm cho người nói chuyện say sưa nhất chính là đệ tử hạch tâm của Thanh Lan Tông.
Mỗi một đệ tử hạch tâm đều là nhân vật trọng yếu nhất của tông môn, sẽ tiêu phí lượng lớn tài nguyên để tiến hành bồi dưỡng.
Hiện tại phần lớn cao tầng tông môn thì đều đến từ trong đệ tử hạch tâm.
Nói cách khác, chỉ cần có thể thu hoạch được một ghế đệ tử hạch tâm thì chỉ cần không có bất ngờ gì xảy ra sẽ thành công tiến vào cao tầng Thanh Lan Tông, từ đó bước vào đỉnh cao chân chính của giới tu luyện.
Loại dụ hoặc này, gần như không ai có thể ngăn cản được.
- Ta lười đi làm cao tầng gì đó, việc đó rất mệt mỏi.
- Sở dĩ đi vào Thanh Lan Tông chỉ là muốn điều tra một việc mà thôi.
Ở trên boong thuyền, Diệp Tùy Phong và Lăng Vân đứng hóng gió với nhau.
Trải qua mấy ngày này ở chung, quan hệ của hai người đã hơi dịu đi một chút.
- Thật hâm mộ loại suy nghĩ này của ngươi.
Lăng Vân cảm thán, cả đời này của nàng gần như đều sống ở trong cừu hận và giết chóc.
Hận ý là động lực giúp nàng mạnh lên, nhưng cũng là áp lực làm nàng trĩu nặng.
- Diệp sư huynh, Lăng Vân sư muội, sư tôn gọi các ngươi qua đó.
- Chúng ta phải đi xuống.
Lúc này, Thiên Thiên đi tới.
Sau một lát, Diệp Tùy Phong cũng gặp được tám người khác trên chuyến đi này, bọn hắn đang đứng chung một chỗ, nghe Ẩm Hương trưởng lão kể về tình huống căn bản của Thanh Lan Tông một chút.
- Từ hôm nay trở đi, các ngươi sẽ biết cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.
Theo Ẩm Hương trưởng lão kể lại, Diệp Tùy Phong đại khái hiểu tình huống cơ bản trong Thanh Lan Tông.
Thanh Lan Tông cực kỳ khổng lồ, tổng số môn hạ đệ tử gần mười triệu, quy mô không thua bất kỳ một thành phố siêu cấp lớn nào.
Để cho tiện quản lý, bọn hắn phân chia thành mấy chục khu vực khác nhau, trong đó mỗi một khu vực đều có Vực Chủ cường đại tọa trấn.
Nơi mấy người Diệp Tùy Phong muốn đi tên là Vạn Hòa Vực.
Giống như Vĩnh Hòa môn, Vĩnh An môn, Vĩnh Ninh môn thì đều ở trong phạm vi quản hạt của vực Vạn Hòa.
- Lần này mục tiêu của chúng ta là tranh đoạt ghế đệ tử hạch tâm, mà đối thủ cạnh tranh của chúng ta chính là các hạ tông khác lệ thuộc vực Vạn Hòa.
Ẩm Hương trưởng lão nói tiếp.
Thực lực của các hạ tông khác không chênh lệch nhiều với Vĩnh Tường Môn, trong giải thi đấu ngộ đạo lần này cũng có thiên kiêu tuyệt thế hoành không xuất thế.
Trọng điểm bà nói tới mấy gia hỏa yêu nghiệt.
La Hằng của Vĩnh Hòa môn, đạo cốt trời sinh, một thân đạo pháp tuyệt thế ngạo nghễ.
Hai huynh đệ Lương Thừa Vũ, Lương Thừa Chí của Vĩnh An môn, thần hồn tương thông, thần thông nghịch thiên, cực khó đối phó.
Phương Tiểu Nhân của Vĩnh Ninh môn, người mang thể chất dị chủng, thần bí khó lường.
- Thực lực của bọn hắn thì đều là dẫn trước đệ tử bình thường mấy tầng cấp, nếu như gặp phải bọn hắn thì nhất định phải chú ý cẩn thận.
- Ngàn vạn không thể xảy ra thương vong bất trắc.
Khi Ẩm Hương trưởng lão đang nói câu nói này còn cố ý nhìn Diệp Tùy Phong một chút.
Diệp Tùy Phong cho nàng một ánh mắt yên tâm.
Hắn chắc chắn sẽ cẩn thận, sẽ không lỡ tay đánh chết đối phương.
Sau đó, Ẩm Hương lại dặn dò chi tiết khác, lâu thuyền khổng lồ bắt đầu chậm rãi hạ xuống dưới.
Xuyên qua tầng mây, linh khí khổng lồ lập tức đập vào mặt làm cho tất cả mọi người đều nhịn không được chấn động tinh thần.
Nơi này chính là đại tông nhất phẩm, trình độ phồn vinh của nó hoàn toàn không phải Vĩnh Tường Môn có thể đánh đồng.
Sau khi xuống dưới, một vị trưởng lão của Thanh Lan Tông nghênh đón đội ngũ của bọn hắn.
Tiếp đó, chính là thủ tục phức tạp, giống như sắp xếp chỗ ở, bố cục đại khái của tông môn, còn nói một chút quy củ.
Tông môn càng lớn thì quy tắc càng nhiều, đây là chuyện không thể tránh khỏi.