Chương 580: Mộng Cảnh.
Đi qua một đoạn thời dài giày vò, bọn hắn mới thuận lợi vào chỗ ở.
Nơi này là một khu vực tương đối an tĩnh, mảng lớn lầu các xếp san sát nhau.
Không chỉ có là Vĩnh Tường Môn, người của các hạ tông khác cũng ở lại đây.
Đồng thời cố ý làm rối loạn trình tự, chắc là không muốn để cho những người này sau khi đi vào Thanh Lan Tông, có thể giúp đỡ nhau.
Nhưng được Ẩm Hương sắp xếp đặc biệt, hai người Diệp Tùy Phong và Lăng Vân ở hai viện cạnh nhau, chỉ cách một bức tường là có thể nhìn thấy.
- Hô ~
Diệp Tùy Phong nằm ở trên giường, thở ra một hơi thật dài.
Cuối cùng, cũng bị giày vò xong.
Hắn cầm lấy một ngọc giản bên cạnh, tùy tiện lật xem.
Trong này, sắp xếp tiếp theo cho nhóm bọn hắn.
Đầu tiên, sẽ có một khảo hạch nhằm vào tất cả mọi người, nếu như không thông qua sẽ mất đi tư cách cạnh tranh, trở thành đệ tử ngoại môn của Thanh Lan Tông.
Mà người thông qua được khảo hạch, cho dù không thể thu hoạch được ghế đệ tử hạch tâm thì chí ít cũng sẽ tiến vào hàng ngũ nội môn.
Diệp Tùy Phong đọc trong chốc lát, đã mất đi hứng thú, ném chuyện này qua bên cạnh.
Lại là khảo hạch, cả ngày thi thố.
Có phải đầu óc không đủ dùng, không nghĩ ra trò gì khác hay không?
Rảnh rỗi lắm à?
Diệp Tùy Phong lắc đầu, hắn đương nhiên không muốn cạnh tranh ghế đệ tử hạch tâm với những người tuổi trẻ kia, so với những chuyện đó, hắn càng muốn ở trong thư viện, tìm hiểu những chuyện xảy ra trong một năm gần đây.
Còn có, tìm được người khắc ấn vết kiếm của Diệp Hoàng, nhìn xem đến cùng vì sao con bé lại chém ra một kiếm hủy diệt kia.
Diệp Tùy Phong nghĩ đi nghĩ lại, quyết định không tham gia lần khảo hạch này, cả ngày đùa giỡn với một đám trẻ con, thật không có ý tứ gì quá lớn.
Hắn phải nghĩ biện pháp trực tiếp lẫn vào trong cao tầng Thanh Lan Tông.
Một mặt là để tìm kiếm đáp án, một mặt khác chính là để giúp mình dễ dàng lấy được tài nguyên, dùng để tăng cao tu vi một chút.
Cảnh giới Hiển Thánh vẫn hơi thấp một chút.
Về phần nhiệm vụ làm người hộ đạo mà hắn đã đáp ứng với Ẩm Hương…
Chuyện này đơn giản, đợi khi nào rảnh hắn sẽ đi tìm những người được gọi là yêu nghiệt nghịch thiên kia, lần lượt uống trà một lần, trên cơ bản sẽ giải quyết xong chuyện này.
Cứ làm như thế đi.
Chỉ có điều nên dùng biện pháp gì để trà trộn vào trong cao tầng đây?
Diệp Tùy Phong nằm ở trên giường tự hỏi.
Có lẽ vì những ngày này đi đường mệt mỏi, nghĩ đi nghĩ lại, không ngờ hắn lại bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Khi đang say ngủ thì hắn chợt nghe một loạt âm thanh huyên náo.
Sau khi mơ màng tỉnh lại, một bóng người quen thuộc đã ghé vào bên cạnh giường của mình.
- Cha!
- Cuối cùng, ngươi đã tỉnh rồi!
Nhìn khuôn mặt quen thuộc kia, Diệp Tùy Phong nhất thời ngây ngẩn cả người.
- Tiểu Hoàng à?
Trước giường chính là Diệp Hoàng.
Chẳng qua là bộ dáng của con bé vẫn là lúc mười ba mười bốn tuổi, sau khi nhìn thấy Diệp Tùy Phong tỉnh lại thì vẻ mặt lập tức tràn đầy kích động.
- Thật sự là quá tốt!
- Ta đi rót cho ngươi cốc nước.
Diệp Hoàng vui đến phát khóc, sau khi nói xong, lập tức đứng dậy, chuẩn bị đi lấy nước nóng cho Diệp Tùy Phong.
Hắn ngắm nhìn bốn phía, phát hiện gian phòng này chính là phòng của mình ở Diệp gia lúc trước.
Hắn giống như đã về lúc mình trước khi xuyên qua.
- Có chút thú vị…
Diệp Tùy Phong chống đỡ thân thể ngồi dậy, một cảm giác suy yếu mãnh liệt xông lên đầu.
Đích thật là tình huống lúc trước ý thức vừa thức tỉnh.
Hắn lẳng lặng nhìn bóng người Diệp Hoàng bận rộn, loại cảm giác này thật sự rất không tệ.
- Cha, cha uống miếng nước đi.
Diệp Hoàng bưng nước nóng, cẩn thận trở lại bên giường, đưa cho Diệp Tùy Phong.
Hắn nhẹ khẽ nhấp một miếng, môi lưỡi khô ráo lập tức thoải mái hơn, cả người cũng ấm áp, cực kỳ dễ chịu.
- Cha, hai đại gia tộc khác luôn nhìn chằm chằm chúng ta, cha nhất định không thể ngã xuống được.
Diệp Hoàng quan tâm nói.
Diệp Tùy Phong cười nói:
- Nói loạn gì thế.
- Hai đại gia tộc sớm đã bị ta diệt, Diệp gia chúng ta sớm đã bước đến đỉnh cao nhất của thế giới, đưa mắt nhìn lại, toàn bộ trong vũ trụ đều khó có khả năng xuất hiện tồn tại uy hiếp được Diệp gia.
- Cho nên con không cần lo lắng.
Câu nói này làm cho Diệp Hoàng lập tức sửng sốt, yếu ớt nói:
- Cha… Cha bị làm sao vậy?
Diệp Tùy Phong lắc đầu, sau đó duỗi ra bàn tay lớn, nhẹ khẽ vuốt ve khuôn mặt non nớt của Diệp Hoàng.
Nhìn hai con ngươi quen thuộc kia, hắn không khỏi cảm thán:
- Nếu như tất cả chuyện này là thật thì tốt biết bao nhiêu.
- Có đôi khi, ta rất muốn trở lại quá khứ, không còn đi tìm kiếm cái gọi là bí mật của thiên địa, an ổn sống cả đời.
- Chỉ tiếc, không ai có thể đảo ngược thời gian.
- Chỉ tiếc, tất cả chuyện này đều là giả.
Nói xong, Diệp Tùy Phong bỗng nhiên nắm khuôn mặt “Diệp Hoàng”, ngón tay dần dần dùng sức.
- Ai nha nha!
- Đau đau đau…
“Diệp Hoàng” kinh thanh kêu to, muốn rời khỏi ma trảo của Diệp Tùy Phong nhưng lại phát hiện mình không có cách nào làm được.
- Ngừng ngừng ngừng, ta sai rồi, ta sai rồi!
Nàng lớn tiếng nói, thân hình bắt đầu mơ hồ, khuôn mặt “Diệp Hoàng” dần dần biến mất không thấy gì nữa, thay vào đó là một thiếu nữ có mái tóc dài màu xanh lá.
Cùng lúc đó, hoàn cảnh xung quanh cũng bắt đầu vặn vẹo, một khí tức kỳ dị từ trong hư không phiêu đãng ra.
- Lại là mộng cảnh à?
Diệp Tùy Phong hơi kinh ngạc.
……..
- Ngươi là ai?
Sau khi “Diệp Hoàng” hiện ra nguyên hình, Diệp Tùy Phong buông mặt của nàng ta ra, từ trên giường đi xuống.
Hoàn cảnh nơi này vẫn như cũ là gian phòng lúc trước của mình.
Bởi vì Diệp Tùy Phong phát hiện nơi này chính là đã xuất hiện trong giấc mơ của của mình.
Mà thiếu nữ trước mặt này lại tiến vào trong mộng của hắn, giả mạo Diệp Hoàng, một lần nữa diễn hóa ra chuyện cũ trước kia một lần.
Thật không biết là đang có tâm tư gì.
- Ta là…
Tròng mắt của thiếu nữ đảo lòng vòng, sau đó thẳng eo nói:
- Ta chính là Mộng Cảnh Tiên Tử!
- Bổn Tiên Tử qua lại trong mộng cảnh của mọi người, giúp bọn hắn san bằng đau thương, chữa trị thương tích tâm linh.
- Ngươi dám bất kính đối với ta như thế, phải bị tội gì?
Nàng ta lớn tiếng hỏi.