Chương 84: Chuyện Của Bọn Nhỏ Thì Cứ Để Các Nàng Tự Xử Lý Đi
Mấy người Phùng Chí sau lưng nàng lập tức cùng nhau tiến lên, bao vây mấy người Nhiếp Tiểu Duẫn lại, trường kiếm ra khỏi vỏ, sát khí lăng nhiên!
Diệp Hoàng đứng chắp tay.
Một chiêu này gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Ngươi thẳng mặt vu hãm ta.
Vậy ta sẽ thẳng mặt doạ dẫm ngươi!
Ta cứ cuồng như vậy đấy.
Ngươi có thể làm khó dễ được ta sao?
…………
Bị một đám người hung thần ác sát bao quanh, trong lúc nhất thời Nhiếp Tiểu Duẫn có chút chưa tỉnh hồn lại.
Từ nhỏ đến lớn, nàng ta muốn cho ai có tội thì người đó có tội, cho tới bây giờ chưa từng thấy người nào dám dọa dẫm mình.
Chuyện này khiến nàng ta cảm thấy khó mà tiếp nhận được.
- Diệp Hoàng, ngươi cũng dám vu hãm ta?
Nhiếp Tiểu Duẫn la lớn.
- Ai vu hãm ngươi?
Diệp Hoàng nhún vai:
- Ta nghĩ các vị ở tại đây đều có thể chứng minh, lần này ngươi xuất khẩu cuồng ngôn, không coi ai ra gì, tùy ý vũ nhục tu sĩ thành Vân Tiêu ta.
- Các ngươi nói một chút, có phải như vậy hay không?
Diệp Hoàng nhìn về phía tu sĩ xung quanh.
- Đúng!
- Không sai!
- Đơn giản thật là buồn nôn!
Đúng vậy, chúng ta đều có thể làm chứng!
- Hạng người Cuồng vọng, dám làm càn trước mặt thiên kiêu thành Vân Tiêu ta, hừ, chết không có gì đáng tiếc!
Các tu sĩ vây xem, nhao nhao mở miệng phụ họa.
Gần đây, mỗi một lời nói, hành động của Nhiếp Tiểu Duẫn đều đã sớm làm trong lồng ngực bọn hắn tràn ngập lửa giận, chỉ có điều không có cơ hội phát tiết ra ngoài thôi.
Hiện tại có Diệp Hoàng đứng ở phía trước, bọn hắn cũng không sợ hãi, lớn chửi rủa Nhiếp Tiểu Duẫn.
Diệp Hoàng mỉm cười:
- Ngươi xem đi, đây chính là kêu ca.
- Cho nên, không có 100 ngàn viên linh thạch, ngươi thật không đi được.
Nhiếp Tiểu Duẫn nghe đám người rống lớn chửi rủa mình như vậy, trên mặt lúc xanh lúc đỏ.
Nàng ta đã lớn như vậy, nhưng cho tới bây giờ chưa thấy người phách lối như vậy.
100 ngàn linh thạch, đối với nàng ta thì cũng không tính là gì, nhưng nếu chịu thua ở đây, mặt mũi của nàng ta phải để ở đâu?
- Diệp Hoàng, ngươi nghiêm túc chứ?
Nhiếp Tiểu Duẫn trầm giọng nói.
- Ha ha, ngươi cứ nói đi?
Diệp Hoàng nói xong, trường kiếm ra khỏi vỏ, chỉ thẳng về phía Nhiếp Tiểu Duẫn.
Trên thân kiếm phát ra hàn quang, trong mắt của nàng lấp lóe.
- Nếu ngươi như dám đụng đến ta, ta tất sẽ làm cho Diệp gia của ngươi xoá tên khỏi nhân gian!
Nhiếp Tiểu Duẫn lớn tiếng nói.
- Vậy thì ngươi có thể thử một chút.
Diệp Hoàng thu liễm nụ cười, từng bước hướng về phía Nhiếp Tiểu Duẫn.
Mỗi một bước, khí thế trên người nàng lại càng ngày càng cường thịnh.
Một cỗ kiếm ý gần như ngưng thực, phô thiên cái địa, ép về phía Nhiếp Tiểu Duẫn.
Nhiếp Tiểu Duẫn trong nháy mắt sợ hãi.
Gia hỏa này là thật muốn động thủ!
Nàng ta lập tức luống cuống, lấy ra một viên ngọc phù tinh xảo, dùng sức bóp nát.
- Vũ trưởng lão, ngươi mau tới đây!
Nhiếp Tiểu Duẫn cao giọng thét lên.
Trong một căn phòng trang nhã ở tầng trên của Túy Mộng lâu, một lão giả mặt mũi hiền lành đang tại chậm rãi ung dung uống rượu, thưởng thức dáng múa uyển chuyển của mỹ nữ dưới lầu.
Bỗng nhiên, trong lòng lão khẽ động, một đạo hàn quang lóe lên trong mắt.
- Ai dám làm tổn thương tiểu thư nhà ta!
Nói xong, thân thể của lão đột ngột rời khỏi mặt đất, đang định bay ra ngoài.
Nhưng lão chỉ vừa bay lên lại bị chậm rãi rơi xuống.
Cùng rơi xuống với lão còn có một người khác, một tay của hắn nhẹ nhàng khoác lên trên bờ vai lão giả, nhìn như không có chút sức lực nào nhưng lại làm cho ánh mắt lão giả tràn đầy vô tận sợ hãi!
- Chuyện của bọn nhỏ thì cứ để các nàng tự xử lý đi.
Người mới tới chính là Diệp Tùy Phong.
Sắc mặt của lão giả kinh hãi, hắn làm sao cũng không ngờ, trong thành Vân Tiêu nho nhỏ này lại còn có đại tu sĩ khủng bố như thế!
Cho dù dốc hết sức lực, nhưng ở trước mặt hắn lại không có một chút xíu khả năng phản kháng!
Hai người một lần nữa ngồi trở lại ngắm cảnh ngoài cửa sổ, Diệp Tùy Phong tiện tay cầm lên linh quả trên bàn, nhìn khiêu vũ dưới lầu.
- Tiền… Tiền bối…
Lão giả khó khăn nuốt ngụm nước bọt, người trước mặt này nhìn rất trẻ tuổi, thật sự là đoán không ra, hắn đến cùng từ đâu mà đến, thuộc thế lực phương nào?
- Đó là bốn đại hoa khôi của Túy Mộng Lâu, các nàng cùng nhau hiến múa, bình thường rất khó gặp được, hảo hảo thưởng thức một chút.
Diệp Tùy Phong chỉ vào mỹ nữ phía dưới nói.
Lão giả nóng vội, hiện tại lão nào có tâm trạng nhìn cái này!
Nhiếp Tiểu Duẫn bóp nát bùa hộ mệnh, khẳng định là gặp cường địch, nếu nàng ta xảy ra chuyện gì thì mình cũng trốn không thoát liên quan!
- Tiền bối, ta nhất định phải đi, ta là người hộ đạo của nàng ấy.
Lão giả cuối cùng vẫn kiên trì nói.
Diệp Tùy Phong nhìn hắn một cái, cười nói:
- Ta khuyên ngươi vẫn đừng nên đi thì tốt hơn, người sau lưng nàng phong độ nhẹ nhàng, dáng vẻ đường đường, lại thâm bất khả trắc, có đôi khi còn tính khí nóng nảy.
- Ngươi đi chính là chết.
- Cho nên, ngươi vẫn nên ngoan ngoãn cùng ta xem màn khiêu vũ này đi.