Chương 93: Diệp Khiêm Ra Sân (2)
Diệp Khiêm nổi giận, cầm kiếm tìm tới Lý Sanh Ca.
Nhưng lúc đó, Lý Sanh Ca đã là cường giả cảnh giới Hóa Khí, mà Diệp Khiêm chỉ mới là Luyện Khí kỳ.
Không ngoài suy đoán, hắn trực tiếp bị nghiền ép, đánh thành trọng thương, tùy ý vũ nhục.
Diệp Khiêm hấp hối, ánh mắt lại là kiên định trước nay chưa có.
- Ta nhất định sẽ bắt ngươi chịu hình phạt Roi Vu Pháp.
Hắn nói với Lý Sanh Ca.
- Ha ha, chỉ dựa vào ngươi sao, cả đời này cũng đừng nghĩ!
Lý Sanh Ca ngạo nghễ rời khỏi.
Sau khi nghe xong cố sự này, người xung quanh tiểu nữ hài đầy ngực lửa giận, lòng đầy căm phẫn.
- Thật đáng hận!
- Hừ, trước đó ta đã nghe nói, Lý Sanh Ca này thường xuyên ra ngoài cướp đoạt các cô gái trẻ tuổi, tùy ý chà đạp, không ngờ lại là thật!
- Thật là đồ cặn bã!
Bọn hắn trong miệng mắng chửi, đều hi vọng Diệp Khiêm trong sân có thể giáo huấn hắn một trận.
Diệp Khiêm nhìn Lý Sanh Ca với tia ngạo nghễ, chậm rãi ngẩng đầu lên.
- Hôm nay, ta sẽ lấy lại công đạo cho tất cả những người đã bị giết hại.
Dứt lời, hắn đột nhiên nắm chặt tay, đánh về phía Lý Sanh Ca.
- Không biết lượng sức mình.
Nhưng Lý Sanh Ca chỉ cười lạnh một tiếng, tiện tay vung cây quạt ra, tu vi Hóa Khí thập trong ầm vang bộc phát, chạm vào nắm đấm của Diệp Khiêm.
- Oanh!
Một tiếng vang thật lớn, thân thể Diệp Khiêm trực tiếp bị đánh bay ra xa mười mấy mét, kém chút đã bay ra ngoài lôi đài.
- Trước kia, ngươi ở trước mặt ta là phế vật.
- Hiện tại, cũng giống như vậy.
Lý Sanh Ca miệt thị nói.
Nhưng Diệp Khiêm bị đánh lui, lại làm ra một chuyện làm cho tất cả mọi người đều không ngờ.
Hắn, lấy ra một cây bút lông.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, không ngờ Diệp Khiêm lại huy động bút lông, bắt đầu viết chữ trên không trung.
Dựng lên, dựng lên gãy, khẽ cong.
Đó là một chữ “Sơn” vô cùng đơn giản.
Nhưng ngay khi Diệp Khiêm hoàn thành một bút này, một uy thế hùng vĩ đột nhiên từ trên trời giáng xuống.
Đám người cùng ngẩng đầu lên, nhưng lại không nhìn thấy cái gì.
Nhưng ở trong mắt Lý Sanh Ca lại xuất hiện một ngọn núi màu đen khổng lồ, mang theo thế như vạn tấn, đè xuống đỉnh đầu của hắn!
Lý Sanh Ca hú lên quái dị, muốn tránh khỏi vị trí ngọn núi rơi xuống.
Nhưng tốc độ rơi xuống của nó thật sự quá nhanh!
- Phanh!
Rầm một tiếng, ngọn núi nặng nề đè lên trên bờ vai của Lý Sanh Ca, ép cong eo lưng của hắn, làm cho hai chân của hắn nhịn không được khuỵu xuống, quỳ trên mặt đất.
- Ngươi… Sao ngươi lại?
Vẻ mặt Lý Sanh Ca kinh hãi, ngọn núi này thật sự là quá tà dị.
Nó cũng không khủng bố như ngọn núi chân chính, nhưng trọng lượng của nó lại hao hết mỗi một phần khí lực của Lý Sanh Ca.
Chỉ có dốc hết toàn lực mới có thể ngăn cản được, không bị đè chết.
Lý Sanh Ca ra sức giãy guụa, nhưng vô luận hắn dùng sức ra sao thì ngọn núi trên đỉnh đầu đều đè hắn tới cực hạn, làm cho hắn đau đến không muốn sống.
- Thấy không, đây chính là những người từng bị ngươi hại qua, các nàng vẫn luông ở đây, ở trên đỉnh đầu ngươi, chăm chú nhìn ngươi.
Diệp Khiêm lạnh lùng nói.
Lý Sanh Ca nghe vậy, ngẩng đầu nhìn lên, lập tức rùng mình!
Đầu vai của hắn đã không phải là ngọn núi lớn vừa rồi, mà là từng bóng người quen thuộc.
Tỷ tỷ của tiểu nữ hài cũng ở trong đó, nàng nhìn chằm chằm Lý Sanh Ca, trong mắt chảy ra hai hàng huyết lệ, trong miệng thầm nỉ non, hình như đang lên án tội của hắn.
- Không, không thể nào!
Lý Sanh Ca hoảng sợ gào thét, cảnh tượng như vậy thật sự là làm cho lưng của hắn phát lạnh.
- Đều là giả, ngươi đừng mơ dọa được ta!
Hắn hét lớn một tiếng, toàn thân bộc phát toàn bộ khí thế, cây quạt hình tròn trong tay mãnh liệt đánh về phía mây đen trên đỉnh đầu.
Nhưng, hắn đánh hụt.
Chờ khi hắn mở mắt lần nữa, bầu trời đã sáng sủa, tất cả mọi thứ đều biến mất không thấy gì nữa.
Còn có hơn mười ngàn người xem tràn ngập không hiểu thấu.
- Lý Sanh Ca bị sao vậy?
- Không biết nha, hắn bỗng nhiên quỳ gối trước mặt Diệp Khiêm, sau đó lại đấm đá lung tung, đấu trí đấu dũng với không khí.
- Giống như kẻ ngu, ha ha!
Đám người cười lớn.
Lý Sanh Ca gấp rút thở hổn hển, mặt trầm như nước.
Hắn hiểu được, vừa rồi hắn đã rơi vào huyễn cảnh do Diệp Khiêm tạo ra, tức giận xông lên đầu.
Lý Sanh Ca quay đầu nhìn về phía Diệp Khiêm, lửa giận vô tận như muốn nuốt chửng hắn.
Vậy mà lúc này, Diệp Khiêm lại viết ra chữ thứ hai.
- Biển.
Một cơn gió mát nhẹ nhàng thổi về phía Lý Sanh Ca.
- Còn dùng bài này!
Lý Sanh Ca giận dữ, muốn nhào giết tới.
Nhưng không đợi hắn làm ra chuyện gì, bỗng nhiên cuồng phong gào thét, thổi đến hắn kém chút đứng không vững.
Khí tức nóng ẩm của biển, xen lẫn mùi máu tươi chui vào trong mũi của hắn.
Dưới chân hắn còn có cảm giác chất lỏng sền sệt.
- Chỉ là huyễn cảnh mà thôi, ngươi chỉ có chút thủ đoạn này sao?
Lý Sanh Ca hét lớn một tiếng, mở to mắt.
Trong mắt chớp động lên màu đỏ.
Xung quanh hắn đã biến thành một vùng biển rộng, mà vùng biển này lại toàn là màu đỏ.
- Đó là máu.
Khó trách vừa rồi dưới chân có cảm giác sền sệt như thế.