Chương 94: Diệp Khiêm Ra Sân (3)
Biển máu không ngừng dâng lên, rất nhanh đã đến eo Lý Sanh Ca.
Hắn giơ hai bàn tay lên, lòng bàn tay đã tràn đầy máu tươi, chậm rãi chảy xuống.
- Ngươi đã nói, máu tươi là thứ ngươi thích nhất, chỉ có máu mới làm ngươi thích thú.
- Như vậy, ta sẽ cho ngươi hưởng thụ một chút.
m thanh của Diệp Khiêm từ bốn phương tám hướng truyền đến.
- Ảo giác mà thôi, đều là ảo giác mà thôi!
- Chờ ta ra ngoài, ta nhất định sẽ giết ngươi!
Lý Sanh Ca rống to, sau đó, hắn nhắm mắt lại, cố gắng làm cho tâm trạng của mình bình tĩnh lại.
Chỉ cần tĩnh tâm thì nhất định có thể rời khỏi huyễn cảnh này!
Biển máu vẫn như cũ từ từ dâng lên, không lâu sau đã lên tới mũi của hắn.
Mùi máu tanh nồng đậm, tăng thêm cảm giác ngạt thở, mãnh liệt đánh tới.
Lý Sanh Ca cố gắng trấn an tâm tình của mình, đều là ảo giác, không có lực sát thương.
Thế nhưng, cảm giác ngạt thở lại càng ngày càng mãnh liệt!
Tiếp tục như vậy nữa hắn sẽ chết thật!
Lý Sanh Ca vẫn không nhịn được, hét lớn một tiếng, phun ra một đống lớn bọt khí, sau đó ra sức hướng về phía mặt biển.
Nhưng cho dù hắn cố gắng thế nào thì cũng không có cách nào tránh thoát được.
Một loại tâm tình gọi là tuyệt vọng bắt đầu sinh ra từ trong đáy lòng, cấp tốc lan tràn.
Kinh hoảng, phẫn nộ, khó chịu, hối hận, sợ hãi, trùng điệp cảm xúc đan xen vào nhau, làm cho hắn ngửi thấy khí tức tử vong.
Cuối cùng, hắn tức đã mất đi ý thức.
- Soạt!
Lý Sanh Ca té xuống đất, cảm nhận được không khí mới mẻ đã lâu không có.
- Ngươi đã nói, ngươi tra tấn người khác chỉ là muốn biết, cảm giác tuyệt vọng là thế nào.
- Bây giờ, ngươi đã biết chưa?
Diệp Khiêm lạnh lùng hỏi.
Lý Sanh Ca nằm trên mặt đất, liên tục thở dốc.
Hiện tại, hắn đã sức cùng lực kiệt, ngay cả một chữ cũng không nói được.
Nhưng Diệp Khiêm lại bắt đầu viết chữ.
Với lại lần này, là hai chữ.
- Ta đã từng thề, sẽ bắt ngươi phải chịu trừng phạt Roi Vu Pháp.
- Ta nghĩ, nếu để cho ngươi chết bằng thứ mình thích nhất thì có lẽ là phương pháp tốt nhất.
Bút lông trong tay Diệp Khiêm viết ra một nét cuối cùng.
- Hồ Tiên.
Không có ai biết, tràng cảnh trong mắt Lý Sanh Ca là như thế nào.
Nhưng biểu hiện của hắn lại làm cho lòng người phát lạnh.
Khi thì cười to, khi thì khóc lớn, khi thì phong hoa đầy mặt, khi thì sợ hãi cầu xin tha thứ.
Hắn cười, xé toang quần áo của mình, ngón tay của hắn lại bắt đầu cào cấu trên người mình.
Hắn vừa khóc, vừa nói thật xin lỗi, vừa tự đập nát ngón chân, tự đập nát xương đầu gối của mình.
- Đủ rồi!
Trên đài cao, Lý Lưu Tô cũng không nhịn được nữa, rống to.
Nếu còn tiếp tục như thế, không riêng Lý Sanh Ca sẽ chết, mà mặt mũi Lý gia cũng sẽ không còn chút nào.
Nhưng Cốc Vạn Tâm trụ trì chiến đấu lại giống như không nghe thấy, không để ý đến hắn.
- Diệp Tùy Phong, thật đủ rồi!
Lý Lưu Tô đưa ánh mắt nhìn về phía Diệp Tùy Phong.
Diệp Tùy Phong vuốt cằm.
- Không ngờ tiểu tử này lại tìm hiểu ra Sát Chi Đạo từ trong Sơn Hải Đồ Lục.
- Chuyện này không quá phù hợp với lý niệm của hắn.
- Ừm, không sao đâu, đây chỉ là chấp niệm của hắn thôi.
Diệp Tùy Phong vừa suy nghĩ vừa nói.
- Diệp Tùy Phong, ngươi đến cùng có đang nghe ta nói hay không?
Lý Lưu Tô tức giận đứng lên.
- Nghe đây, nghe đây.
Diệp Tùy Phong ngẩng đầu, lớn tiếng nói:
- Diệp Khiêm, được rồi, đừng có tra tấn hắn nữa.
Trên lôi đài, Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, xóa đi hai chữ Hồ Tiên.
Lúc này, Lý Lưu Tô mới hừ một tiếng, một lần nữa ngồi xuống ghế.
- Giết đi.
Diệp Tùy Phong từ tốn nói.
……………
Đấu trường Đằng Vân.
Diệp Khiêm đứng ở trong sân, trong tay cầmm một cái đầu đẫm máu.
Sau khi Diệp Tùy Phong lên tiếng, hắn trực tiếp xông tới, một kiếm chém Lý Sanh Ca.
Hắn ngẩng đầu lên, thật dài thở ra một hơi, tiện tay ném đầu lâu ở dưới chân.
Sau đó, cầm lấy bút lông trước đó, hai tay tách ra thành hai đoạn, hướng về phía tiểu nữ hài trên đài, nhoẻn miệng cười.
Trên mặt tiểu nữ hài treo nước mắt, đầu chôn ở giữa hai chân, ô ô bắt đầu khóc.
- Tỷ tỷ, mối thù của ngươi cuối cùng đã được báo…
Diệp Tùy Phong nhìn thấy mọi việc, khẽ gật đầu.
Diệp Khiêm chém giết Lý Sanh Ca, là trảm Tâm Ma của mình, bẻ gãy bút lông, chính là chém rụng quá khứ, trở về bản tâm.
- Tiểu tử này, trước khi lên đài đã nghĩ kỹ. Thật là, khiến mình còn lo lắng hắn có phải nhập ma nữa hay không?! Còn tốt, còn tốt.
Diệp Tùy Phong!
Nhưng có người hiện tại thật không tốt.
Hai mắt của Lý Lưu Tô đỏ bừng, gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Tùy Phong.
- Ngươi quá phận!
Hắn thấp giọng quát.
- Chiến đấu nào không thể không chết người, Diệp Khiêm chỉ là lỡ tay mà thôi. Ngươi dù sao cũng là gia chủ một nhà, một trong ba đại diện thành Vân Tiêu chúng ta, đừng để chuyện này rối loạn trong lòng mới đúng.
Diệp Tùy Phong nhếch miệng cười một tiếng, rất giống một kẻ trùm phản diện.
Lý Lưu Tô khó thở, trên mặt gân xanh nổi lên, răng cắn vang lên tiếng ken két.
Nhưng hắn vẫn nhịn được.
- Hi vọng ngươi không hối hận vì hành động hôm nay!
Hắn thả câu tiếp theo, rồi ngồi xuống lại, không nói thêm gì nữa.