Chương 13: Án mạng ở nha môn. (2)
Đợi bọn họ đi xa rồi, ti phòng hộ phòng cười lạnh:” Lời hay ho thì ai chả nói được, phải xem bản lĩnh thật thế nào.”
Ti phòng lễ phòng tiếp lời, khinh bỉ ra mặt:” Bản lĩnh thật à? Y mà có bản lĩnh thật đã chẳng khiến nha môn loạn thế này, cũng không thiếu tiền công của chúng ta không trả được.”
Ti phòng hình phòng lắc đầu:” Các vị, không thể nói như thế được, đại lão gia bất đắc dĩ thôi mà, ai mà ngờ được ngài ấy chỉ nhậm chức có vài tháng thôi mà như gặp phải ma ấy, chuyện xúi quẩy cứ nối tiếp nhau, các vị tự hỏi bản thân, mình mà gặp những chuyện đó sẽ thế nào?”
Đây là lời nói thật, cũng là lời công bằng, đầu tiên là đám đại hộ trong huyện sống chết không chịu nộp thuế, chuyện này đỗ lỗi cho huyện lão gia là vớ vẩn, người ta vừa chân ướt chân ráo tới nơi, rõ ràng là đại hộ muốn liên kết với nhau để dằn mặt.
Tiếp đó tiền thuế thu được từ bách tính lại bị lấy trộm, đây là lỗi của bộ khoái nha môn. Đại lão gia không tính toán, bỏ tiền túi ra đền, vậy mà không ngờ tiền mang từ quê nhà tới cũng bị trộm luôn. Không nộp được thuế bị tri phủ gọi tới chửi mắng té tát, phải đem hết đồ đạc đi bán góp tiền bồi thường, nghe nói tiêu hết sạch hồi môn của nương tử, đến váy áo đẹp một chút cũng bán hết, mà trong nhà cũng có giàu có gì cho cam, phụ mẫu không giúp gì được.
Sứt đầu mẻ trán mới xử lý xong mớ bòng bong thuế vụ thì lại gặp phải án mạng, không chỉ ngay trong nha môn, còn là ái thiếp của danh lưu đương địa. Vì khai thông quan hệ, rồi gia hạn phá án, đi vay nặng lãi của phút thương, vì đám đại hộ trong huyện cứ như giao hẹn trước, không ai chịu cho vay tiền.
Bởi thế cho nên mấy tên ti phòng đang định vào hùa chỉ trích Lãnh Nghệ đều không nói nữa, đối lại là bản thân gặp tai bay vạ gió thế này, có khi không chịu nổi mà treo cổ ấy chứ.
Nhưng người ta chỉ đồng cảm thanh cao khi lợi ích của mình không bị đụng chạm thôi, ấy ti phòng không nói, nhưng thư lại phía dưới thì chả quan tâm, làu bàu:” Thư lại nhà người ta theo huyện thái gia có bản lĩnh thì ăn sung mặc sướng, chúng ta thì sao? Nói gì tới mấy thứ xa vời, ngay cả thực ngân (lương) cũng bị y cắt xén.”
“Từ lúc y tới đây, chưa từng phát thực ngân, cứ luôn mồm nói là tháng sau phát, tháng sau phát, rồi tháng nào cũng chẳng phát. Tiểu nhân mặc kệ, tiểu nhân tới nhà đòi, dù sao cùng lắm không làm nữa chứ gì, làm cũng có tiền đâu.”
Thư lại khác hùa vào:” Nói đúng lắm, y lấy thực ngân của chúng ta đi bù vào khoản thuế bị trộm rồi, không còn tiền mà phát đâu.”
Ti phòng công phòng nói:” Y đương nhiên là phải bù vào, án mạng không phá được, cùng lắm là chính tích không tốt, thậm chí là giáng chức, sẽ không mất bát cơm. Nhưng thuế bị mất thì nhất định phải bù, nếu không theo luật coi là tham ô cách chức. Nhà y thì nghèo, không sao giúp được, đành phải dùng thực ngân của chúng ta.”
Tên thư lại đầu tiên hung hăng:” Y làm mất tiền thuế đó là chuyện của y, liên quan gì mà dùng thực ngân của chung, chúng ta cũng phải ăn cơm chứ!”
Thêm tên khác lẩm bẩm:” Y nói tiền thuế bị trộm, ai mà biết có phải là bị trộm không, có khi dùng vào việc khác rồi, kiếm cớ tham ô thực ngân của chúng ta.”
Càng nói bất mãn càng dâng cao, nhất là đám thư lại, đám này ỷ mình có ít chữ nghĩa, tầm mắt cao, không coi tri huyện trẻ ra gì. Thế là chuyện nọ sinh chuyện kia, suy đoán ác ý kiểu nào cũng có, chưa chắc là nghĩ thế thật, nhưng cứ nói cho sướng mồm, bõ ghét.
Chớ coi thường mấy điều này, lời nói xói vàng mà, một người nói, hai người nói rồi nhiều người nói, chuyện không thật cũng thành thật. Đừng nói người ngoài không biết gì, bản thân người nói, nói nhiều không tránh khỏi nảy ra suy nghĩ, có khi là thật đấy, chẳng oan gì đâu.
Ti phòng lễ phòng vuốt râu trầm ngâm, hắng giọng mấy tiếng:” Các vị nên khoan thứ nhiều một chút, vừa rồi lão phu lén hỏi Đổng sư gia, tóc đại lão gia là làm sao? Đổng sư gia nói, tri phủ không đồng ý gia hạn, cũng không nhận lễ vật của đại lão gia, làm đại lão gia quẫn bách tới phát khóc, còn bảo hỏa kế khách sạn lấy kéo, cắt tóc của bản thân, chuẩn bị tìm chỗ xuất gia. May có Đổng sư gia hết lời khuyên can mới bỏ đi ý nghĩ này, người ta tới mức đó rồi, nên ít lời tích đức là hơn.”
Mọi người nghe vậy nhìn nhau, vừa tội lại vừa buồn cười, nhưng muốn cười lại cười không nổi, xem ra huyện thái gia bị ép tới bước đường cùng rồi, nếu không đường đường mệnh quan triều đình mà nghĩ tới chuyện xuất gia.
Ti phòng hình phòng chính là người lên tiếng cảm thông thở dài, xua tay:” Được rồi, đừng ai nói thêm gì nữa, về làm việc cả đi.”
Đám đâu im lặng ai về nhà nấy, chán nản tới chẳng buồn chửi mắng nữa.
Đổng sư gia thấy Lãnh Nghệ về tới nhà môn, tới y phục chưa thay, mặt chưa rửa, thậm chí chưa về nội trạch một chuyến đã trực tiếp tra án, lòng thấy xót xa lẫn bội phục. Ông ta sai hai tên tạo đãi mang hành trang của đại lão gia vào hậu viện trước, mình theo tới nhà xí ở tiền viện nha môn tra án.
Nhà xí nằm trong góc bên cạnh đại môn nha môn, ở đó dùng tường quây thành viện lạc riêng, bên trong chỉ có một gian nhà xí, nam nữ dùng chung, vào đó đóng cửa lại là được.
Hiện trường đơn giản, nhìn một cái là thấy hết rồi.
Lãnh nghệ theo Vũ bộ đầu tới cửa viện lạc, nhìn thấy một con chó vàng mắt khép hờ, tai cụp xuống, cổ đeo xích, nằm bẹp trong bụi cỏ bên đường. Thấy bọn họ tới, con chó hếch mũi lên phát ra tiếng gừ gừ uy hiếp, nhưng không rời vị trí.
Một vị phó bộ đầu thân hình khôi vĩ quát một tiếng, con chó im re, vẫy vẫy đuôi chạy tới, vòng quanh chân hắn lấy lòng.
Con chó này là thế nào, của người trong nha môn nuôi à? Lãnh Nghệ không biết, nói một câu lấp lửng, tựa đang lẩm bẩm:” Đúng là chó không đổi tính ăn phân, nằm sẵn bên nhà xí đợi.”
Vũ bộ đầu vội nói:” Đại lão gia, con chó này không ăn phân, Đinh bộ đầu mỗi ngày đều lấy cơm thừa cho nó.”
“ Thế à?” Lãnh Nghệ nhìn con chó vàng quấn quanh người cao lớn kia, hẳn là vị phó bộ đầu họ Đinh rồi, người này trẻ hơn Vũ bộ đầu một chút, trông khá tuấn lãng, cao lớn hơn người bình thường một cái đầu, đặc điểm khá dễ nhớ:” Yêu động vật thật đấy.”
Đinh bộ đầu cười, ngồi xuống xoa đầu con chó, con chó ngẩng đầu lên, miệng kêu gừ gừ ra chiều thoải mái lắm.