Chương 43: Lập luận và nghi vấn. (1)
Thấy phương trượng nói thế, số hòa thượng còn lại cũng hoảng sợ đứng nghiêm chắp tay trước ngực làm lễ, một thôn dân tự nhiên lắc mình một cái biến thành huyện thái gia, ai cũng kinh hoàng.
Lãnh Nghệ lại đưa ấn cho Trác Xảo Nương, là một hình, tác phong của y trước nay luôn dứt khoát, nhanh gọn:” Bản huyện đưa phu nhân du ngoạn, không ngờ gặp bão tuyết, nên tới quý tự. Vốn không muốn lộ thân phận, nhưng nếu gặp án mạng này thì phải tra ra rõ ràng.”
Sau đó quay sang tên béo:” Giờ thì ngươi có thể nói cho bản huyện nghe rồi chứ?”
Tên béo Minh Trí rối rít khom người, nuốt nước bọt, không ngờ chuyện thay đổi nhanh như thế, khách tá túc biến thành tri huyện, mà tri huyện làm việc như sấm nổ chớp giật, chưa gì đã hỏi ngay tới vụ án, làm hắn có chút lúng túng, chưa thích ứng kịp:” Được ạ, được ạ, tất nhiên là được ạ. Tiểu tăng mà Minh Tịnh sư đệ thấy quá giờ ăn sáng, gần tới giờ đọc kinh sáng, nên ...”
“ Khoan.” Lãnh Nghệ cắt ngang:” Phát hiện xảy ra chuyện chỉ có hai người các ngươi à?”
“ Vâng.” Minh Trí gật đầu.
“ Được, ngươi sang phía bên kia viện tử.” Lãnh Nghệ chỉ tay bảo Minh Tịnh có đôi lông máy xếch ngược:” Đợi lát nữa bản huyện sẽ hỏi riêng ngươi, xác nhận khẩu cung của các ngươi.”
Minh Tịnh chắp hai tay trước ngực, lùi sang bên, cách chục bước. Như thế ở thời tiết thế này có căng tai lên cũng chẳng thể nghe thấy gì. Lãnh Nghệ ra hiệu cho tên béo:” Được rồi, ngươi nói đi.”
Tên béo Minh Trí nói:” Tiểu tăng và Minh Tịnh đói bụng, liền tới bếp xem xảy ra chuyện gì, sao mà lâu thế còn chưa có cơm ăn. Bọn tiểu tăng tới cửa, đẩy cửa, cửa hình như là cái bên trong. Minh Tịnh quát, Minh Viễn, sao còn chưa có cơm, cài cửa làm cái gì? Có phải một mình trốn trong phòng ăn vụng không?”
“Bọn tiểu tăng đập cửa mà bên trong không có động tĩnh gì, lấy làm lạ tới cửa sổ, định mở cửa sổ, phát hiện cửa sổ cũng đóng, thế là lấy tay chọc giấy cửa sổ nhìn vào trong mới phát hiện Minh Viễn nằm đó, không nhúc nhích. Hoảng quá, bọn tiểu tăng gọi mãi hắn không thưa, húc cửa xông vào, phát hiện ra hắn đã tắt hơi, thế là vội chạy đi gọi phương trượng ....”
Lãnh Nghệ ra sau cửa, nhìn thấy then cái bị gãy, vết tích rất mới, còn mảnh vụn bám trên, rõ ràng mà vừa mới bị xô gãy. Quan sát kỹ hơn, đây là hai cánh cửa mở theo chiều ngược, dùng then cài rất dài. Còn có một cái chốt cắm, cắm xuống có thể giữ được một cánh cửa, nhưng hiện giờ cũng gãy nốt, chỗ gãy phù hợp dấu hiệu bị xô gãy.
Từ dấu vết ở then cái và chốt cửa cho thấy Minh Trí và Minh Tịnh không nói dối, bọn họ đúng là phá cửa xông vào.
Lãnh Nghệ lại gọi Minh Tịnh tới, hỏi đầu đuôi, hắn trả lời không khác gì tên béo, cho nên trọng điểm đặt vào khám nghiệm thi thể, trước tiên làm rõ nguyên nhân cái chết rồi mới quyết định bước tiếp theo làm gì.
Thi thể nằm ngửa, sau đầu có vũng máu tươi, vì trong phòng đốt hai cái bếp, nhiệt độ bên trong tương đối cao, máu chưa đóng băng.
Lãnh Nghệ kiểm tra kỹ bề ngoài thi thể, trừ sau đầu có vết thương do chạm với vật cùn thì không có thương tích nào khác, cũng không có dấu hiệu bị bóp cổ ngạt thở dẫn tới tử vong.
Đi tới bên bếp mở lồng hấp ra, bên trong đang hấp bánh bao. Nồi còn lại đun nước sôi, nước đã sôi ùng ục rồi.
Lãnh Nghệ gãi cằm, nghĩ hồi lâu rồi gọi phương trượng tới:” Đại sư nghĩ Minh Viễn vì sao chết?”
“ Chuyện này ... lão nạp ngu độn, mong đại lão gia minh xét.” Giác Tuệ chắp tay thở dài:
“ Ngu độn sao? Không! Thực ra đại sư rất thông minh.” Lãnh Nghệ lắc đầu:
“ Đại lão gia quá khen.”
“ Không hề, ta nói thật.” Lãnh Nghệ nghiêm túc nói:” Khi phát hiện ra người chết có thể bình tĩnh xử lý như đại sư, gọi một người ngoài cuộc tới làm chứng, phải là người vô cùng bình tĩnh mới làm được. Riêng từ điểm này thôi đã thấy đại sư không phải người ngu độn rồi.”
Giác Tuệ niệm một câu phật hiệu, không nói gì cả.
“ Nếu đại sư kiên trì nói không biết, vậy bản huyện giúp đại sư. Phàm là án mạng, không ngời ba loại, tự sát, bị giết và ngoài ý muốn. Minh Viễn tối qua còn khỏe mạnh, nơi hắn chết là nơi làm việc, hắn còn đang làm bữa sáng cho mọi người. Nếu hắn muốn tự sát thì sao có thể bình thản làm những chuyện này? Nếu có muốn làm bữa cuối cùng cho mọi người thì cũng phải làm xong chứ, không thể làm nửa chừng quay ra tự sát. Hơn nữa nếu tự sát thì dùng cách lấy gáy đập xuống đất cũng cổ quái quá rồi, nên loại bỏ tự sát.” Lãnh Nghệ phân tích rành mạch dễ hiểu:
Giác Tuệ liên tục gật đầu, khen ngợi:” Đại lão gia làm người ta mở mang tầm mắt.”
Lãnh Nghệ không phản ứng với lại khen ngợi của ông ta:” Nhìn có vẻ là chết do ngoài ý muốn, cửa thì đóng bên trong, mà khả năng tự sát không phải. Song cũng không phải do hắn ngã mà chết ... Vì đậu hũ bị đè nát một phần, chứng tỏ hắn ngã về phía bàn trước, đè nát đậu hũ, sau đó mới ngã về phía sau. Nếu trượt chân thì phải ngã thẳng về phía sau chứ không thể đè nát đậu hũ mới ngã.”
Giác Tuệ liên tục gật đầu:” Đại lão gia nhìn rất chuẩn.”
“ Cho nên từ hiện trường thì Minh Viễn hẳn là do bệnh đột phát mà chết, hắn đứng trước bàn làm cơm, do đột nhiên loại bệnh nào đó phát tác, ví như bệnh tim, hắn thấy choáng váng, yếu ớt, ngã về phía trước, rồi trượt chân ngã về phía sau đập đầu xuống sàn đá mà chết.” Lãnh Nghệ nhìn chằm chằm vị phương trượng:” Đại sư thấy sao?”
Giác Tuệ vuốt chòm râu, đầu gật gù đấy, nhưng không trả lời.
Tên béo Minh Trí ca ngợi:” Quá hay, không khác gì tận mắt nhìn thấy. Đúng là thế, tên tiểu tử đó chắc chắn đột nhiên phát bệnh rồi ngã chết, nhất định là thế ... Mọi người thấy đúng không? Đại lão gia nói thật chuẩn.”
Những người khác chỉ dùng ánh mắt quái dị nhìn hắn, không ai nói gì.
Lãnh Nghệ quan sát hết phản ứng của xung quanh:” Bản huyện biết vì sao các ngươi không nói, vì các ngươi đều biết, sức khỏe Minh Viễn rất tốt, xưa nay chẳng bệnh tật gì, không thể nào đột nhiên bệnh phát tác như thế. Cho nên các ngươi thấy suy đoán này không hợp lý chứ gì?”
Trả lời y vẫn chỉ có sự im lặng, lòng thầm kinh ngạc, huyện lão gia như đọc được suy nghĩ của người khác.