Chương 66: Bạch y cường giả.
Mất dấu mỹ phụ kia, lòng Lãnh Nghệ trầm xuống, xông vào đại điện đổ nát, không thấy Trác Xảo Nương đâu nữa. Lập tức chạy qua đại điện, kiếm một cái cây cao thoăn thoắt trèo lên, lập tức thấy hai bóng đen gần như dính liền nhau di chuyển trên tuyết trắng phau phau, tốc độ di chuyển rất nhanh.
Xác định được phương hướng, Lãnh Nghệ nhảy xuống cây, dốc hết sức truy đuổi, vừa mới rời cửa miếu liền dừng gấp, vì ngoài cửa miếu có một bạch y nhân, toàn thân từ trên xuống dưới trắng như tuyết.
Bạch y nhân dáng cao cao, đầu đội một cái mũ tre rộng vành che đi phần nào khuôn mặt, bộ y phục nho sinh trắng muốt trông hết sức văn nhã phong lưu, hai tay chắp sau lưng, giữa trời mênh mông tuyết trắng toát ra vẻ lỗi lạc xuất chúng, tiêu sái tự nhiên. Chòm râu chỉ dài hơn một tấc căn tỉa cẩn thận, miệng như cười như không, giống như người đứng trên cao nhìn xuống chúng sinh, cao tới không thu hẹp được. Hắn liếc mắt qua Lãnh Nghệ, giọng lạnh nhạt hờ hững:” Giết người xong còn muốn chạy à?”
Lãnh Nghệ cảm thụ được sát khí ngùn ngụt phát ra từ người này, lông tóc toàn thân y dựng đứng, đây là bản năng dã thú của con người khi đối diện với nguy hiểm. Dù lòng đang cồn cào lo lắng, nhưng y gạt sang bên, vì người trước mắt là cường địch, cần toàn lực đối phó, nếu không chẳng những y mất mạng, còn liên lụy tới Trác Xảo Nương.
Kẻ này là ai, từ đâu tới? Trước đó quan sát không thấy hắn, hiển nhiên hắn không ở trong miếu, mà ở phụ cận, hoặc có thể người trong miếu cũng không biết sự tồn tại của hắn, nếu không có kẻ hỗ trợ mạnh thế này, mỹ phụ kia không cần mang con tin đào tẩu.
Bạch y nhân không vội ra tay, đứng đó rất có phong phạm cao thủ:” Ngươi là ai? Hộ vệ của tên tri phủ kia sao, y phái ngươi cứu người phải không?”
Lãnh Nghệ không nói không rằng, bước nhanh một bước, dao trong tay nhanh như chớp đâm thẳng tim bạch y nhân.
Chiêu này không có chút thăm dò nào hết, một đòn là toàn lực, bỏ qua cả phòng thủ, y muốn dùng cách nhanh nhất giải quyết trận chiến này, dù liên tục bảo bản thân trấn tĩnh, nhưng vẫn không khỏi bị cảm xúc chi phối hành động.
Bạch y nhân đã nhìn thấu sự gấp gáp của Lãnh Nghệ, hắn nhẹ nhàng lui ra sau, khiến nhát đâm kia rơi vào không khí.
Tình cảnh lúc này không khác gì lúc Lãnh Nghệ đấu với mụ béo, y liên tục cướp thế công, hết dao này tới dao khác đâm tới. Bạch y nhân né tránh không tốn công sức, miệng ngạc nhiên thốt lên:” Công phu của ngươi tốt thật, cũng thật lạ, không có chút động tác thừa nào, từng chiêu đều nhắm chuẩn vào điểm yếu của người ta, nhanh gọn dứt khoát ... Ta không nhìn ra sư thừa của ngươi đấy, ngươi tới từ môn phái nào?”
Dốc toàn lực không chạm nổi góc áo của đối phương, liên tục đánh hụt làm Lãnh Nghệ rất tốn sức, đối phương né tránh không chịu giao chiến, y không cách nào giết được hắn.
Tiếp tục thế này chỉ có đường bị hắn chơi đùa tới chết, từ lúc tới nơi này, lần đầu tiên Lãnh Nghệ ý thức được thế nào là võ lâm cao thủ.
Đánh trực diện không thể nào thắng được bạch y nhân thần bí này, phải dùng cách khác.
Thời gian không có nhiều, tích tắc có quyết định, Lãnh Nghệ không tấn công, xoay người chạy lên núi truy đuổi mỹ phụ. Chiêu này lập tức có hiệu quả, quả nhiên bạch y nhân nhanh chóng áp sát, tay phải vỗ một chưởng về hậu tâm Lãnh Nghệ.
Nghe thấy kình phong mạnh mẽ ập tới, Lãnh Nghệ không sợ, không né, thậm chí không xoay người, trở tay đâm một dao ra phía sau, hướng về bụng dưới bạch y nhân.
Bạch y nhân cười, hắn ra tay trước, dao của đối phương chưa kịp tới nơi, một chưởng này đủ đánh đối phương hộc máu rồi văng đi rồi, thiên hạ này chưa có ai chịu nổi một chưởng của hắn, cho nên hắn không biến chiêu, cứ dồn sức đánh tới.
Bốp một chưởng!
Bạch y nhân không cười nổi nữa, tay hắn vừa chạm vào lưng Lãnh Nghệ đã có cảm giác như đánh phải tảng đá chứ không phải da thịt con người, hắn biết không xong rồi. Chiêu này không thể làm đối phương bị thương thì người gặp họa sẽ là hắn.
Lưỡi dao nhọn hoắt đã từ dưới đâm lên, Bạch y nhân chỉ kịp hóp bụng muốn nhảy lui, nhưng đã quá muộn, bụng dưới đau nhói, mũi dao đã đâm vào. Còn may công phu hắn đích thực cao cường, lùi rất nhanh, vì thế dao không đâm đủ sâu.
Máu vương tuyết trắng.
Đây là chiêu dụ địch, Lãnh Nghệ đắc thủ, làm sao có thể cho hắn cơ hội ổn định lại, y định thừa thế tấn công, nhưng hậu kình của một chưởng kia giờ mới phát tác. Vừa dợm bước chân xông lên, khí huyết trong lồng ngực nhộn nhạo, cảm giác muốn phun cái gì đó ra ngoài mới thoải mái được, tay chân bủn rủn, tạm thời mất sức.
Trong lòng Lãnh Nghệ không khỏi kinh hãi, trên người mang áo giáp chống đạn đặc chủng, vậy mà uy lực một chưởng kia vẫn còn lớn tới mức khó tin như thế. Đương nhiên cũng là vì Lãnh Nghệ muốn đả thương đối phương nên ghìm chân lại chịu đòn, nếu lúc trúng đòn y thuận thế lao về phía trước thì đã không như thế này.
Chấn động trong lòng bạch y nhân chỉ có nhiều hơn chứ không ít, vẻ mặt thế ngoại cao nhân hoàn toàn thay đổi, nụ cười kiêu ngạo cũng biến mất:” Trúng của ta một chưởng mà không chết, ngươi chính là người đầu tiên đấy. Thật xin lỗi, xem ra ta phải dùng tới vũ khí rồi ... Ta đã rất nhiều năm chưa đụng tới vũ khí, không biết còn nhớ chiêu thức không.”
Nói rồi tay bên hông rút ra một thanh nhuyễn kiếm, động tác phiêu dật đẹp mắt. Kiếm trong tay đang mềm oặt, được cổ tay hắn rũ nhẹ, kêu ong ong rồi lập tức đã thẳng tắp, đâm thẳng tới trước.
Lãnh Nghệ đã bình ổn được khí huyết quay cuồng trong lồng ngực, vung dao cản ánh chớp bạc bắn tơi ngực mình.
Keng! Keng! Keng!
Ánh dao loang loáng, tiếng va chạm vang không ngớt, chỉ chớp mắt hai người không nói không rằng đã giao thủ mấy chiêu rồi.
Kiếm dài dao ngắn, Lãnh Nghệ gặp bất lợi rõ rệt, toàn lực phòng thủ mà vẫn trúng hai kiếm một ở ức, một ở hậu tâm, đều là vị trí hiểm. nhưng chỉ rách y phục, không thể đâm vào thân thể y. Nhưng cũng có câu ngắn một tấc là hiểm một tấc, chiến đấu cận thân là sở trường của Lãnh Nghệ, y ỷ vào giáp chống đạn đỡ một kiếm, chém đối phương một dao khá sâu vào cánh tay phải, cộng thêm vết thương ở bụng trước đó, làm bộ áo trắng rất có tiên khí của bạch y nhân nhuộm đỏ, khiến hắn không thể không lùi lại.