Tri Huyện Giả Mạo

Chương 67: Răng nanh tử thần.

Chương 67: Răng nanh tử thần.


Bạch y nhân chuyển kiếm sang tay trái, bị thương như thế, không ngờ miệng không ngờ lại mỉm cười rất phong độ, giọng nói của hắn rất có sức hút:” Té ra là cao thủ ngạch công kiêm cầm nã, Kim Chung Tráo của các hạ đã luyện tới hóa cảnh rồi, cả Huyền Băng Kiếm của ta cũng không phá được, thật lợi hại! Bội phục! Ta muốn biết, một người thân thủ cao như các hạ, ở giang hồ đủ làm tông chủ một phái, vì sao lại đi bảo vệ cho nhân vật nhỏ như vậy?”
Nếu cứ để đối phương có ấn tượng rằng Lãnh Nghệ chỉ là một thư sinh ngốc, sức trói gà không chặt, y sẽ có chút ưu thế, vì thế gằn y giọng cho già hơn:” Ta thì muốn hỏi, sao nhân vật đủ làm chưởng môn nhân một phái như ngươi lại muốn hại Lãnh tri huyện?”
“ Xem ra chúng ta đều có những điều không thể nói với bên ngoài, thôi, không hỏi nữa vậy. Có điều việc cần làm vẫn phải làm, nếu minh đao minh thương không thể giết được ngươi, sau này ta sẽ không từ thủ đoạn ám toàn, ta nói trước, tránh sau này ngươi nói bọn ta vô sỉ.” Mặc dù đối diện với tử địch, bạch y nhân nói chuyện vẫn rất nhã nhặn:
Cái sự nhã nhặn của hắn chỉ làm Lãnh Nghệ thêm bất an mà thôi:” Được, nếu vậy thì ta cũng thế.”
Bạch y nhân thở dài:” Mặc dù ngươi cố tình đổi giọng, nhưng ta nghe ra, tuổi ngươi còn khá trẻ, vậy mà có thành tựu lớn thế này, thật hiếm có, ta không muốn giết ngươi, nhưng không giết người khó giết Lãnh tri huyện. Ngày sau gặp lại, bảo trọng.”
Lời vừa dứt người cũng lướt đi rất dứt khoát, đúng là lướt bởi vì gần như không thấy chân hắn chuyển động, cứ như bóng ma lướt trên mặt đất, thoáng cái biến mất trong bóng tối.
Lãnh Nghệ không có thời gian mà cảm thán hay tán thưởng gì cả, xoay người đuổi theo hướng mỹ phụ kia bỏ trốn, nâng ống nhòm nhìn đêm lên, lòng lo lắng tới thắt ruột thắt gan. May sao thấy rồi, mỹ phụ kia đã gần tới lưng núi, khoảng cách tuy xa nhưng người còn đó là còn cơ hội.
Đuổi theo là không kịp nữa, với lại đuổi kịp không ích gì, bây giờ đối phương chỉ còn một mình, giống thú cùng đường rồi, muốn dùng vũ lực giải cứu Trác Xảo Nương không dễ. Ả ta có thể xách theo Trác Xảo Nương leo núi mà vẫn đi nhanh như vậy, chứng tỏ võ công cao cường, làm không khéo có thể dẫn tới chuyện hối hận cả đời.
Chỉ còn một cách duy nhất mà thôi.
Tầm nhìn hết sức trống trải, không có bất kỳ vật che chắn nào, Lãnh Nghệ thuần thục lắp súng bắn tỉa, lên đạn, một chân quỳ xuống, đạn vào nòng, nâng súng lên, ngắm bắn.
Dưới chân núi gió thổi ù ù, tuyết bay tá lả, Lãnh Nghệ thời khắc này biến thành pho tượng đá, không có bất kỳ thứ gì bên ngoài có thể tác động vào y. Trong mắt y chỉ có hình bóng mỹ phụ và Trác Xảo Nương hiện rõ trên ống ngắm.
Khẩu súng bắn tỉa này tầm bắn hữu hiệu tối đa là 500 mét, hơn súng trường bình thường một chút. Vì súng bắn tỉa của cảnh sát chủ yếu dùng trong thành phố, thông thường cự ly bắn là 200 - 300 mét mà thôi. Thế nhưng nó cũng có ưu điểm lớn, đó là độ chính xác rất cao, đó là vì chuyên môn làm ra để giải cứu con tin, độ chính xác là quan trọng nhất, không quá để ý tới tầm bắn.
Hiện giờ mỹ phụ kia và Trác Xảo Nương đã sắp vượt qua tầm bắn hữu hiệu rồi, hơn nữa còn sắp vượt qua lưng núi tiến vào rừng thông, thời gian cho Lãnh Nghệ ngắm bắn không nhiều.
Y không vội nổ súng.
Gió khá lớn, đây là yếu tố ảnh hưởng tới độ chính xác, mà mỹ phụ kia kéo theo Trác Xảo Nương, hai bên cánh nhau quá gần, không trúng sẽ lãng phí một viên đạn quý giá chưa nói, y sợ nhất là bắn nhầm Trác Xảo Nương.
Không phải vì lời thề kia, mà chính y, chính y muốn bảo vệ tiểu cô nương đơn thuần, thiện lương, dịu dàng đó, y muốn bảo vệ nàng, chăm sóc nàng ... Vì thế nhất định phải đưa nàng về.
Kẻ kia còn đi chưa xa, nếu có tiếng súng nổ, có lẽ hắn sẽ nghe thấy, nhưng Lãnh Nghệ không lắp nòng giảm thanh, thứ đó sẽ ảnh hưởng tới độ chính xác cùng tốc độ rời nòng của đạn. Mà đối với mục tiêu đang di chuyển, chậm một phần trăm giây có khi cũng là thành hoặc bại.
Ngón tay Lãnh Nghệ đã đặt sẵn lên cò, thời gian từng giây từng phút trôi đi, nòng súng từ từ di chuyển theo thân hình mỹ phụ. Chưa bắn, y đang đợi, đợi thời cơ tốt nhất.
Khi sắp vượt qua lưng núi, vài bước nữa thôi là vào rừng thông, có lẽ là mỹ phụ kia thấy vậy là thoát rồi, cũng có lẽ là mang theo một người leo núi, khiến ả mệt mỏi. Ả dừng lại, buông tay ra, thả Trác Xảo Nương đất, bản thân quay đầu nhìn xuống núi, muốn xem tình hình kẻ truy đuổi.
Đoàng!
Tiếng nổ lớn phá tan không gian tĩnh mịch, kinh động vô số chim chóc trong rừng bay tán loạn.
Trong ống ngắm, gò má xinh đẹp của mỹ phụ kia xuất hiện một cái lỗ nhỏ, ở sau gáy ả, xòe nở đóa hoa máu đỏ thẫm.
Cảnh đẹp đó chỉ tồn tại trong khoảnh khắc ngắn ngủi, mắt người thường chỉ thấy phụt một tiếng, cái thi thể thiếu nửa cái đầu cứng lại nơi đó, chốc lát sau mới ngã xuống tuyết trắng phau, máu nhuộm đỏ cả vùng.
Đang sẵn sàng bắn bồi thêm phát nữa, thi thể vừa gục xuống, Lãnh Nghệ mừng phát cuồng, tay y không kiểm soát được mà hơi run, vẫn nhìn chằm chằm thi thể. Quan sát kỹ, không bỏ qua dù chỉ là chút co giật nhỏ, sợ đối phương còn năng lực tổn thương tới Xảo Nương.
Cùng lúc ấy Lãnh Nghệ cũng tập trung lắng nghe động tĩnh bốn phương, chú ý tới nguy hiểm khả năng tới gần.
Bạch y nhân đã chạy rất xa, hắn bị tiếng nổ lớn từ xa truyền lại làm bất ngờ, âm thanh đó không giống bất kỳ loại âm thanh nào mà hắn từng nghe thấy trước đây, vậy mà không hiểu sao hắn thấy như hơi lạnh phả vào gáy, tựa tử thần đang nhe nanh muốn cắn cổ mình. Lập tức dừng lại, quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng nổ.
Trong ống ngắm, thi thể mỹ phụ không nhúc nhích, Trác Xảo Nương nằm một lúc, phát hiện cơ hội, nàng lăn mình ra thật xa.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất