Tri Huyện Giả Mạo

Chương 73: Trả nợ thân nhẹ nhõm. (1)

Chương 73: Trả nợ thân nhẹ nhõm. (1)


Liêu tri phủ không biết suy nghĩ trong đầu Lãnh Nghệ, quay trở lại vẻ mặt ôn hòa như trước:” Tiền thuế của ngươi hết lần này tới lần khác bị trộm mất, vì tránh chuyện tương tự xảy ra, bản quan giới thiệu cho ngươi vài hộ viện. Nào, tới đây, họ là đôi tỷ muội song sinh, họ Thành, tỷ tỷ là Thành Lạc Tiệp, muội muội là Thành Lạc Tuyền. Hai bọn họ sở trường phi đao, bách phát bách trúng.”
Lãnh Nghệ khách khí chắp tay nói:” Bái kiến hai vị nữ hiệp.”
“ Không dám nhận.” Đôi tỷ muội gần như đều ôm quyền kiểu giang hồ, đồng thanh nói:” Bái kiến Lãnh đại lão gia.”
Ngay cả giọng nói cũng y hệt nhau, thực sự không biết dùng cách nào phân biệt.
Liêu tri phủ lại giới thiệu lão giả mắt tam giác:” Vị lão gia tử này họ Doãn, tên chỉ có một chữ Thứu, là cao thủ của Ưng Trảo Môn, một đôi đại lực ưng trảo không biết kết liễu bao nhiêu cường đạo phỉ tặc.”
Lãnh Nghệ càng thêm khách khí:” Ra mắt lão anh hùng.”
“ Không dám.” Doãn Thứu chắp tay trả lễ:” Lão hủ bái kiến Lãnh đại lão gia.”
Liêu tri phủ lại nói:” Mỗi người bọn họ đều mang theo hai trợ thủ đắc lực, tổng cộng chín người. Sau này an toàn của ngươi do họ phụ trách. Chi phí ngươi không cần lo, có bản phủ chịu, họ sẽ phụ trách an toàn cho ngươi nửa năm, nhớ, ngươi chỉ có nửa năm để kiếm tiền bù khoản thuế còn thiếu. Nếu không chẳng ai bảo vệ được ngươi.”
Lãnh Nghệ vội khom người tạ ơn.
Liêu tri phủ đoán chừng là chán ngấy cái mặt của Lãnh Nghệ rồi:” Ngươi về đi, rời khỏi Âm Lăng lâu như thế, hẳn có nhiều chuyện cần phải về xử lý.”
Lãnh Nghệ cầm túi tiền lên:” Xin cho phép ti chức nộp số tiền thuế của năm nay đã.”
Liêu tri huyện khóc không được, cười không xong, nếu không phải có người ngoài cần giữ quan uy chắc ông ta cho Lãnh Nghệ một đạp:” Bằng vào chút tiền này của ngươi à ...? Thôi đi, mang về chuẩn bị ăn Tết, không bao lâu nữa, đừng để cuối năm quá úi xùi.”
Lãnh Nghệ đứng thẳng lưng, thần thái như chuẩn bị tuyên thệ trước cờ Đảng:” Đại nhân, tiền tài của ti chức tuy không nhiều, nhưng nộp lên, coi như cũng nộp rồi, tranh cho có kẻ nói ti chức cả năm không nộp được một đồng tiền thuế nào, ti chức có lỗi với triều đình, có lỗi với hoàng đế. Cho nên khẩn mong tri phủ đại nhân cho ti chức tới phủ nha nộp thuế.”
“ Ngươi, ngươi ....”
Liêu tri phủ thấy ngực khó thở, làm sao trên đời có kẻ mọt sách cổ hủ, cố chấp tới mức này. Trong lòng không khỏi lo lắng, lần trước nghe nói y không nộp nổi tiền đến nỗi nửa đêm quẫn trí muốn xuống tóc đi tu, lần này mất nhiều hơn, không phải sợ tới đầu óc có vấn đề rồi chứ? Nếu như thế thì phiền to, thôi thì thuận theo y một chút, tránh phiền toái. Nghĩ tới đó Liêu tri phủ nén giận xuống, nói như dỗ dành trẻ con:” Được rồi, bản phủ nhận tiền thuế ngươi nộp lên, mau trở về đi.”
“ Đa tạ đại nhân.” Lãnh Nghệ chỉ vào đống hành lý trong góc phòng:” Ti chức đã chuẩn bị xong hành trang, chỉ đợi nộp xong thuế là lên đường về Âm Lăng.”
“ Tốt, tốt.” Liêu tri phủ gật gù, quay sang ba người mình dẫn tới:” Ba người các ngươi giúp Lãnh đại nhân mang hành trang, cùng về nha môn đi.”
Ba người kia vâng lời, chủ động đi tới đeo hành trang của Lãnh Nghệ lên lưng, sẵn sàng xuất phát.
Lãnh Nghệ gọi Đổng sư gia vừa nhặt lại được cái mạng già, dặn dò mình tới nha môn làm việc công, xong rồi về Âm Lăng ngay. Đoàn người rời khách sạn.
Trong sân Doãn Thứu, hai tỷ muội song sinh và sáu người của họ đều mang theo ngựa, trên ngựa đeo đủ các loại vũ khí, ai nấy võ phục gọn gàng đứng đợi sẵn.
Liêu tri phủ ngồi kiệu quan, Lãnh Nghệ và Trác Xảo Nương đi bộ leo núi mà tới, không có xe ngựa của nha môn. Nhưng hai con ngựa nhỏ của nha môn lần này kéo xe tù vận chuyển phạm nhân, cho nên Lãnh Nghệ và Trác Xảo Nương cưỡi ngựa.
Thế là cuối cùng chỉ có Đổng sư gia và Vũ bộ đầu phải đi bộ, hai người nghe nói tri phủ đại nhân cấp cho đại lão gia của mình hộ vệ, ai nấy ngồi ngựa quan, lai lịch không nhỏ. Không ngờ huyện lão gia nhờ họa gặp phúc, có được những người hỗ trợ đắc lực như thế này. Chỉ không hiểu vì sao Liêu tri phủ đột nhiên lại đối xử tốt với đại lão gia như thế.
Đội ngũ của Liêu tri phủ đi trước mở đường, bọn họ theo sau. Rầm rầm rộ rộ kéo tới nha môn tri phủ, tới cửa hộ phòng mới dừng lại.
Ti phòng và đám thư lại của hộ phòng được báo đã đứng hai bên phòng chờ đợi.
Liêu tri phủ đủng đỉnh từ trên kiệu đi xuống, nói với ti phòng hộ phòng:” Âm Lăng huyện tri Lãnh đại nhân tới nộp tiền thuế năm nay, ngươi thu nhận đi.”
“ Vâng.”
Ti phòng là người trung niên, dáng vẻ như vị tiên sinh dạy học, sai thư lại mang bàn đế ra xếp ở sân, lại thông báo ngân khố đi đưa tạo đãi tới, chuẩn bị cả gánh sọt, đặt bên bàn.
Hai vị ti phòng hộ phòng và ngân khố ngồi sau bàn, một cầm sổ sách, một cầm cân, khách khí nói với Lãnh Nghệ:” Lãnh đại nhân, mời nộp thuế năm nay.”
Lãnh Nghệ đi tới bên cạnh Doãn Thứu, bảo ông ta đưa cái bọc đang đeo cho mình. Doãn Thứu đưa cho y, Lãnh Nghệ hai tay ôm lấy, tới bên bàn, đặt xuống một phát, ai dè chân bàn muốn sập. Y cởi bọc vải màu lam, bên trong lại có lớp vải nữa, cởi liền ba lần mới tới cái rương, mở ra bên trong toàn là bạc.
Liêu tri phủ trố mắt, ông ta cứ nghĩ Lãnh Nghệ chỉ có cái túi nhỏ với mấy mẩu bạc vụn thôi, không ngờ y có cả một rương tiền như vậy, tức thì mặt biến sắc. Có điều trấn tĩnh cũng nhanh, chỉ một cái rương bạc thôi, còn xa mới đủ số thuế y còn nợ.
Hai vị ti phòng người kiểm kê, người cân đo, hết sức thuần thục, chẳng mấy chốc là xong, ti phòng ngân khố chắp tay nói: “ Lãnh đại nhân, số tiền này mới chỉ bằng hai thành tiền thuế mà huyện Âm Lăng phải nộp, còn thiếu tám thành nữa.”
Liêu tri phủ xua tay:” Số còn lại bản phủ đã báo chuyển vận sứ, được đặc phê, cho Lãnh tri huyện trì hoãn nửa năm mới nộp.”
“ Vâng, vâng.” Hai vị ti phòng vội đứng dậy chắp tay:


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất