Triệu Hoán Thần Binh

Chương 1262: Dương tiên nặc

Vẫn câu cũ, bọn họ cho rằng hiểu biết tình báo, biết luôn Vu Nhai là Ma Kiếm chấp sự. Bọn họ chỉ biết Vu Nhai là Ma Kiếm chấp sự không có quyền lực, không biết Độc Cô Đoạn Nghịch đã âm thầm điều tra nhiều chuyện cho hắn.

Vu Nhai không hề cảm giác hắc nguyệt thần lực của đối phương, nhưng hắn biết rõ sức mạnh hắc chú, đoán ra ngay.

Trong khi thủ lĩnh sát thủ suy nghĩ bước tiếp theo nên làm gì thì một thanh âm già nua vang lên:

- Phong!

- Bọn họ đúng là Cổ Duệ chi dân, bây giờ ta phong phòng ở lại để không bị phá hoại trong khi đánh nhau, không đến mức ảnh hưởng kế hoạch tiếp theo hay người qua đường bên ngoài. Nhưng thực lực của ta có hạn, tối đa phong lại năm phút.

Mọi người ngước mặt lên, không phát hiện thanh âm đến từ đâu. Bọn họ tập trung tai đây, trừ nhân viên công hội lữ giả ra không nhìn thấy gì. Nhân viên công hội lữ giả kêu cả đám chờ đến thời gian rồi xuất phát.

Xuất phát như thế nào, cưỡi ma thú aby hay gì thì không ai biết.

Thanh âm già nua quát to:

- Trong vòng năm phút hãy giết chết bọn họ!

- Giết!

Không ai do dự nữa, tuy không rõ người nói chuyện là ai nhưng chắc chắn là cao thủ công hội lữ giả. Bọn họ không biết sự tồn tại của công hội lữ giả lại hiểu biết công hội lữ giả cường đại, hai mươi cường giả trẻ xung quanh là chứng cứ rõ ràng nhất.

Mọi người không quen biết nhau nên khi ra tay có giữ sức lại.

Thanh âm già nua thong dong nói:

- Nhớ kỹ, trong phòng có một truyền tống trận đi thông tổng bộ công hội lữ giả, trong vòng năm phút nếu các ngươi không giết được bọn họ, nếu truyền tống trận không bị phá hư thì tốt, nếu bị phá hủy vậy các ngươi chỉ có thể liều mạng chạy đến điểm tụ tập khác. Nếu không tới kịp lúc các ngươi sẽ mất tư cách tham gia hoạt động công hội lữ giả.

- Cái gì?

Đám cường giả trẻ tinh thần rung lên, mắt hấp háy.

Giọng già nua trêu chọc cố ý nói:

- A, nguy rồi, ta vốn không nên nói ra truyền tống trận không biết có tồn tại hay không cho mấy Cổ Duệ chi dân nghe. Hiện tại bọn họ biết, sợ rằng sẽ cố ý phá hỏng.

Đám cường giả trẻ tuổi chửi thầm trong bụng, nhưng biết làm sao? Bọn họ phải dốc sức ra tay. Cả đám lao hướng sát thủ, mạnh ai nấy đánh.

Trong lúc hỗn loạn có một thanh âm chậm rãi nói:

- Các vị, ta là Dương Tiên Nặc của Dương gia, ta nghĩ chúng ta cứ thế này thì không được, phải thống nhất lại.

Dương Tiên Nặc có vẻ rất bình tĩnh, chân thành, là một thanh niên cầm cự kiếm. Người này rõ ràng là đến từ đại gia tộc khác của Kiếm vực hành tỉnh, thiên tài Dương gia.

- Xin mọi người hãy tin vào ta một lần, từ ta sắp xếp chiến đấu. Ta bảo đảm có thể trong vòng năm phút giết chết kẻ địch, nếu không được thì mọi người hãy lấy đầu ta đi.

- Dương Tiên Nặc, là Dương Tiên Nặc một lời hứa đáng giá nghìn vàng.

- Dương Tiên Nặc là người rất có khả năng trở thành gia chủ đời tiếp theo của Dương gia Kiếm Vực thế hệ này. Được tiếng là có thể ngẩng đầu, ưỡn ngực trước mặt bất cứ hàng chữ cửu nào của Độc Cô gia, có nhân tình hơn đám Độc Cô gia kiêu ngạo.

- Không ngờ Dương Tiên Nặc cũng tham gia công hội lữ giả.

Dương Tiên Nặc trừng cầu ý kiến của mọi người:

- Mọi người thấy sao? Nếu được thì ta sẽ bắt đầu chỉ huy.

Mọi người im lặng một lúc sau đó gật đầu, trừ Vu Nhai ra. Dương Tiên Nặc liếc Vu Nhai, nhíu mày một lúc sau lờ đi, có lẽ vì gã không rảnh.

Dương Tiên Nặc mở miệng nói:

- Lạc huynh và ba người Nghiêm huynh phụ trách sát thủ phía đông. Thiên Lăng kiếm của Lạc huynh, chiến chuy của Nghiêm huynh, chắc chắn có thể giết sát thủ đó trong vòng năm phút.

Dương Tiên Nặc nhanh chóng phân phối, khiến người bất ngờ là gã biết hết tên mọi người. Trước khi Vu Nhai đi vào gian phòng này Dương Tiên Nặc đã âm thầm điều tra mọi người, trừ Vu Nhai là gã không biết.

Dương Tiên Nặc nhìn hướng Vu Nhai, nói thẳng:

- Vị huynh đài này, ta thấy ngươi am hiểu kiếm kỹ ám sát, ngươi hãy phối hợp nhóm Cổ huynh chờ thời cơ giết chết sát thủ kia đi.

Dương Tiên Nặc cho rằng Vu Nhai sẽ nghe lệnh, vì dù sao là hắn đưa đám sát thủ này đến.

Mọi người có mặt đều là cao thủ, làm sao không biết Vu Nhai là mục tiêu của các sát thủ?

Vu Nhai mỉm cười nói:

- Không cần, ta thấy bọn họ đánh rất ổn, trong vòng năm phút không thành vấn đề. Ta ở bên ngoài bổ khuyết là được.

Vu Nhai lắc mình núp trong góc, chờ thời cơ ra tay, hoặc nên nói hắn không muốn đánh nhau nữa. Mọi người cực kỳ tức giận. Là ngươi dẫn sát thủ đến, bây giờ không chịu ra tay?

Dương Tiên Nặc sửng sốt, mắt lóe tia khó chịu nhưng vẫn giữ nụ cười:

- Bổ khuyết, không phải ta khoe khoang, ta tự tin mọi người có mặt đều là thiên tài, cao thủ của Thần Huyền đại lục, sẽ không có tình huống lỗ hổng nào để bổ khuyết.

Vu Nhai lạnh nhạt nói:

- Ngươi tập trung đánh đi, còn nói nữa sẽ hết thời gian, khi đó càng nhiều lỗ hổng hơn.

Mọi người trợn mắt trừng Vu Nhai, tiểu tử này thấy tình huống khẩn cấp mà vẫn cố ý không ra tay. Đám người không làm gì được Vu Nhai, loại người như vậy cũng tham gia công hội lữ giả, đúng là đồ cặn bã.

Đám người hết cách, vẫn phải hành động, chỉ có năm phút.

- Hừ! Hy vọng công hội lữ giả không có quy tắc quyết đấu, hãy cầu may đừng để gặp ta!

- Người này đúng là tiện, không biết ai chọn lựa hắn.

- Thôi, chúng ta lo đánh đi, hắn thích làm gì thì tùy.

NHiều người bất mãn với Vu Nhai.

Dương Tiên Nặc nhếch môi cười nhạt nhưng không ai thấy, mở miệng nói:

- Nếu vị huynh đệ này muốn bổ khuyết thì tùy, nhưng ta vẫn tự tin là ta . . .

Vu Nhai lạnh lùng nói:

- Nói nhảm nhiều quá, sắp hết thời gian!

Mọi người lại trừng mắt, hảo cảm với Dương Tiên Nặc tăng vọt lên cao. Đám người mặc kệ Vu Nhai, phối hợp anhu ra tay, giết đám sát thủ Hắc Nguyệt thần tộc liên tục thụt lùi, kinh hoàng vô cùng.

Đám sát thủ vốn thấy buồn cười vì lòng tự tin của đám thanh niên, bọn họ chỉ hơi lo chủ nhân giọng nói già nua, không để các cường giả trẻ vào mắt. Nhưng bây giờ đám sát thủ mới biết kẻ buồn cười là họ.

Đám sát thủ không hiểu nổi tại sao các cao thủ trẻ này đáng sợ đến thế, toàn là đỉnh thiên binh sư, không phải đỉnh thiên binh sư bình thường, có kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú. Chỉ một thành thị sao có nhiều người trẻ tuổi dáng sợ như vậy?

- Giết!

Thanh âm lại vang lên, sau ba phú một sát thủ bị giết. Dương Tiên Nặc lại điều chỉnh, vì một sát thủ chết nên phe công hội lữ giả dư nhiều tay, ưu thế càng lớn.

Các sát thủ lần lượt ngã xuống, pthú cuối chỉ còn lại thủ lĩnh sát thủ.

Hai mươi chọi một, không cách nào đấu nữa. Dương Tiên Nặc cầm đầu hai mươi người vây công thủ lĩnh sát thủ, dù bây giờ không có thời hạn năm phút thì mọi người không chút sợ hãi. Chẳng lẽ thủ lĩnh sát thủ có thể thoát khỏi vây công sao?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất