Chương 5:
Vừa về phủ, Ngụy Cẩn Phong liền chạy toé khói đến trong viện của Trân di nương.
Dù sao nên đi qua thì cũng đã đi qua, ta cầu còn không được.
Thanh tịnh không được nửa ngày, bà mẫu liền phái bà tử đến nói: Ngày mai bắt đầu, ta liền phải ngày ngày đi thỉnh an.
"Đây là quy củ mà lão tổ tông Hầu phủ định ra, cho dù là thiên vương lão tử, cũng không nói ra được một chữ không."
Bà tử sợ ta lại làm ra chuyện kinh thế hãi tục gì, đặc biệt dặn dò.
"Lão phu nhân dậy sớm, thế tử phu nhân đừng tham ngủ mà đi trễ!"
"Đã biết, bẩm mẫu thân, con tất nhiên sẽ thỉnh an mỗi ngày."
Ta không kiên nhẫn khoát tay áo.
Ta đúng là có chút lỗ mãng, nhưng không phải không có giáo dưỡng.
Quy củ trong quân của tổ phụ, chỉ sợ so với cái này còn nghiêm khắc hơn.
Chẳng qua là thỉnh an thôi? Trước khi chưa gả, ta cũng ngày ngày phải tới thỉnh an trưởng bối trong nhà.
Vì thế, ngày thứ hai, trời vừa hửng sáng, ta liền đến viện của bà tử.
Bà tử mở cửa dụi dụi mắt giật mình sợ hãi:
"Thế tử phu nhân? Sớm… Sớm quá rồi."
Ta nhìn sắc trời:
"Không sớm, trời cũng sắp sáng rồi!"
Những năm đó theo ông nội ở ngoài quan ải, ta và biểu huynh sớm đã quen với việc dậy sớm.
Đâu có người nào trong hàng ngũ ngủ đến khi mặt trời lên cao?
Ngày đầu tân hôn không tính, chỉ vì đêm đó ta quá mệt mỏi.
Nhưng trong viện của bà tử yên tĩnh, tẩu muội đều không đến.
Bà tử cười mà như không cười:
"Lão phu nhân còn chưa dậy, liền phiền thế tử phu nhân đợi một lát."
Hợp với chỉ để mình ta đến sớm, muốn thừa cơ cho ta lập quy củ phải không.
Bọn họ cho rằng để ta đội gió lạnh đứng ở trong viện coi như trừng phạt ta?
Nực cười!
Ta hoạt động tứ chi, cái viện này đủ rộng rãi, trước tiên cứ luyện một bộ quyền cho ấm người.
Ta đang luyện hăng đến mức hò hét ra gió, ma ma bên cạnh bà mẫu vừa cài khuy áo dưới cổ vừa nói:
"Cô nãi nãi, động tĩnh của người cũng quá lớn, làm lão phu nhân bị đánh thức rồi!"
Ta dừng lại:
"Nhưng hôm qua mẫu thân đặc biệt dặn dò ta muốn đến thỉnh an, lễ không thể phế!"
"Vậy người cũng không thể đến sớm như vậy, còn ở trong viện đánh quyền, lão phu nhân làm sao có thể nghỉ ngơi?"
Ta liếc mắt nhìn chính phòng đen thui:
"Không sao, để mẫu thân tiếp tục ngủ, ta vừa luyện công vừa đợi bà ấy."
"Ngươi..."
Ma ma nghẹn lời.
Lúc này đèn chính phòng sáng lên, một bóng người run rẩy hiện lên trên giấy cửa sổ, chỉ nghe bà tử không vui nói:
"Mau để nàng vào đi, nếu không còn không biết muốn làm ầm ĩ đến khi nào."