Chương 21: Bổ khoái Vô Danh
“Rèn luyện tân thủ đã kết thúc, nhận được danh hiệu đặc biệt: Nghịch mệnh chi nhân.”
“Nghịch mệnh chi nhân: Hiệp khách thần bí đã nghịch chuyển thiên mệnh thành công, thêm sương mù vận mệnh vào bản thân mình, bói toán có mạnh đến đâu cũng không bói ra được vận mệnh tương lai của ngươi, ngươi có tiềm lực chơi đùa với vận mệnh.”
Trong tầm mắt hiện lên những dòng chữ như vậy khiến Lý Mộc Dương cảm thấy hơi kinh ngạc.
Danh xưng “Nghịch mệnh chi nhân” này… rất hữu dụng.
Đối với một người xuyên không không rõ lai lịch thì danh xưng này sẽ giúp hắn đề phòng việc các đại lão bấm đốt ngón tay bói ra nền móng của hắn, tương đương với việc hắn sẽ ít có sơ hở hơn.
Nghĩ như vậy, Lý Mộc Dương tiếp tục xem những nội dung phía dưới.
“Cửa ải rèn luyên tân thủ đã đóng, nhận được nhân vật độc quyền: Vô Danh.”
“Vô Danh: Xuất hiện bất ngờ, mê tung hiệp ảnh.”
“Bối cảnh thân phận: Dùng thân phận giả ngụy trang thành hiệp khách thần bí đến thăm thành Lâu Sơn, giúp Lưu Ly tiên tử giải quyết mối nguy cơ trong thành Lâu Sơn, tương truyền hắn có thân pháp vô địch và trực giác mạnh mẽ như một nhà tiên tri.”
“Thế lực danh vọng: Huyền Kiếm Tông (hữu hảo), Thiên Nguyên Vương Triều (thù hận), Huyết Ma Đạo (thù hận), Thường Thắng Quân (hữu hảo).”
“Năng lực thiên phú: Tạm ngưng thời gian, Phúc Trung Tàng Kiếm.”
“Còn có thẻ nhân vật à?”
Lý Mộc Dương ngạc nhiên nhìn những nội dung đó, sau đó hắn nhìn thấy một tấm thẻ màu đen hiện lên.
Trên thẻ có những hoa văn phức tạp, có hình ảnh một nam tử mặc trang phục bổ khoái, trên thắt lưng đeo trường đao, nam tử đó còn đang nhoẻn miệng cười, nụ cười vô cùng thần bí. Phía sau lưng hắn chính là thành Lâu Sơn dưới ánh trăng…
Nhìn vào bức ảnh này thì thẻ nhân vật này khá ngầu.
“Nhưng mà Huyết Ma Đạo hận ta thì cũng dễ hiểu, còn Thiên Nguyên Vương Triều sao cũng hận ta chứ?”
Lý Mộc Dương yên lặng nhìn thế lực danh vọng trên thẻ nhân vật, hắn không hiểu tại sao lại có mối thù hận này.
Rõ ràng hắn đã giúp Thiên Nguyên Vương Triều thì phải là đại ân, kết quả triều đình không cảm tạ hắn cũng thôi đi, sao lại còn thù hận hắn chứ.
“Chẳng trách Thiên Nguyên Vương Triều này chỉ còn những năm cuối, quan lại trong triều chỉ toàn là những khúc gỗ mục, bên trong là cầm thú hưởng lộc, hoàn toàn không có ai bình thưởng cả.”
“Ta bận trước bận sau giúp các ngươi như vậy mà còn bị ghi hận… hừ…”
“Nhưng mà Thường Thắng Quân là thế lực gì?”
Lý Mộc Dương nghi ngờ nhìn thế lực danh vọng trên thẻ, hắn không nhớ là bên trong thành Lâu Sơn có một thế lực như thế này xuất hiện.
Chẳng lẽ là chỉnh tên mập Ngô tổng binh kia?
Nhìn thấy tấm thẻ nhân vật biến mất trong tầm mắt thì hắn tiến vào xem mục lục, Lý Mộc Dương phát hiện tất cả nội dung hắn đều đã xem hết.
Trung tâm cuộn tranh được mở ra, một cơn mây mù gió bão chầm chậm xoay tròn, trung tâm mây bão hiện lên mấy chữ to.
“Tiên tử đang tìm kiếm…”
Với tư cách là người chơi có thâm niên nên đến bây giờ thì Lý Mộc Dương cũng đã hiểu đại khái logic vận hành của hệ thống trò chơi này rồi.
Nó tìm kiếm các bản sao khác nhau để tạo ra những nhân vật khác biệt giúp Lý Mộc Dương vượt ải, sau khi vượt ải thành công sẽ thu hoạch được những ban thưởng khác nhau.
Mặc dù thoạt nhìn thì giao diện rất giống một trò chơi di động, tuy không có nút nạp tiền và cũng không có giao diện trung tâm mua sắm.
Góc trên bên phải là thuộc tính nhân vật: “Lý Mộc Dương: Luyện Khí Nhị Trọng Thiên (12%)”.
Con số này hóa thành điểm kinh nghiệm, gần như tương ứng với cảnh giới tu hành hiện tại của Lý Mộc Dương nhưng còn cách Luyện Khí Tam Trọng Thiên một khoảng cách rất xa.
Bên dưới thanh điểm kinh nghiệm là ảnh minh họa nhân vật, nhưng bây giờ Lý Mộc Dương đã có thẻ nhân vật là “Vô Danh”. Đương nhiên sau này phải vượt các ải khác của trò chơi thì mới có thể thu được thẻ nhân vật. Hắn cũng không biết thẻ nhân vật này có tác dụng gì.
Sau khi nhìn sơ qua giao diện hệ thống đang cập nhật, Lý Mộc Dương ngáp một cái rồi mở mắt ra. Thức trắng hai đêm liên tục nên bây giờ hắn không chống đỡ được nữa, hắn có cảm giác chỉ cần hắn nằm xuống là có thể ngủ ngay được.
Nhưng bên ngoài sắc trời đã sáng rồi, căn nhà tranh sát vách của Quan Tiểu Thuận cũng đã nghe thấy tiếng múc nước, trời không còn sớm nữa rồi. Mặc dù Lý Mộc Dương rất buồn ngủ nhưng cũng phải ráng vực dậy tinh thần để rời khỏi giường, hôm nay hắn vẫn phải làm công việc chăn dê.
Sau khi đánh răng rửa mặt qua loa xong thì Lý Mộc Dương đẩy cửa đi ra ngoài. Trước khi đi ra ngoài hắn còn liếc nhìn chiếc tủ gỗ bẩn thỉu, hắn đã đặt hai cân Linh thực vào trong ngăn tủ gỗ đó. Nhưng kẻ nghèo kiết xác như hắn thì cũng chẳng lo có người đến trộm gạo.
Bây giờ Lý Mộc Dương chỉ muốn nhanh chóng đi làm việc rồi tối quay về nấu cơm ăn thôi. Sau khi nấu chín thì Linh thực càng lúc sẽ càng thơm, mùi vị của linh thực thượng phẩm… đúng là khiến cho người ta mong chờ mà.