Chương 45: Đầy kinh dị
Bây giờ nhìn như Lý Mộc Dương không thay đổi gì, nhưng một khi thi triển Tàn Vân Thân Pháp, trên da hắn sẽ mơ hồ hiện ra ma văn nhàn nhạt.
Có thêm sự tăng cường của ma văn quỷ dị này, tốc độ của Lý Mộc Dương nhanh đến đáng sợ.
Nếu hắn dùng hết sức để chạy, thậm chí có thể tạo ra tàn ảnh ở sau lưng.
Tốc độ này, ở ngoại môn không có bao nhiêu người có thể đuổi kịp.
Lý Mộc Dương cất giấu một át chủ bài như vậy, không nói đi ngang ở ngoại môn, ít nhất nếu có chuyện gì xảy ra nhất định sẽ là người chạy trốn đầu tiên.
Trong miệng ngân nga giọng điệu vui sướng, cầm một gàu nước thi triển Vân Vũ Quyết, rất nhanh Lý Mộc Dương đã hoàn thành công việc làm mưa buổi sáng.
Lần làm mưa tiếp theo, phải đợi đến xế chiều.
Nhìn làn nước mưa mù mịt trong linh điền, Lý Mộc Dương ném gàu nước đi, ngồi bên bờ ruộng nghỉ ngơi.
Cây cổ thụ mọc trên bờ ruộng, bây giờ đã là người bạn của Lý Mộc Dương.
Hắn dựa lưng vào thân cây ngồi dưới bóng râm, cảm nhận làn gió sáng sớm giữa khe núi thổi vào mặt, nhắm hai mắt lại.
Trò chơi cùng các tiên tử, khởi động!
Trong nhà sàn ánh sáng âm u, Lý Mộc Dương mở hai mắt ra.
Đôi mắt của cô bé trên giường tre nhắm lại, vừa mới chìm vào giấc ngủ.
Mà trong tầm mắt của Lý Mộc Dương, xuất hiện lựa chọn tối nay.
[Buồn ngủ quá... Ta cũng muốn ngủ, ngày mai lại đi hỏi thăm về quái vật]
[Quái vật xuất hiện trong giấc mơ... Dường như trước kia đã từng nghe nói về thứ như vậy, không thể ngủ, lỡ như quái vật nhân lúc ta ngủ xuất hiện thì nguy rồi]
Theo Lý Mộc Dương mở khóa tin tức của kẻ ám sát, văn bản lựa chọn vào ban đêm trước khi đi ngủ cũng thay đổi.
Mà đương nhiên Lý Mộc Dương lựa chọn cái thứ hai.
Sau đó ánh sáng trong phòng chuyển động nhanh chóng, thời gian trong trò chơi cũng nhanh chóng trôi qua, như thể nhấn nút tua nhanh.
Ánh trăng rơi xuống ngoài cửa sổ, không ngừng trôi đi, biến mất.
Cuối cùng là tia nắng đầu tiên của buổi sáng chiếu xuống dãy núi, tiếng gà trống gáy vang lên trong thôn.
Chỉ trong thời gian mười mấy giây, cả thôn chuyển từ đêm khuya đến hừng đông.
"Ò ó o o!"
Gà trống gáy vang, thôn làng yên lặng suốt đêm rất nhanh đã có động tĩnh.
Cô bé đang ngủ trên giường tre cũng dụi mắt ngồi dậy.
"Đại ca ca, buổi sáng tốt lành."
Cô bé ngoan ngoãn chào hỏi.
Trong tầm mắt của Lý Mộc Dương hiện ra hai lựa chọn.
[(Hỏi thăm nàng về quái vật)]
[(Để nàng đi rửa mặt, chuẩn bị bữa sáng cho nàng ấy)]
Đương nhiên Lý Mộc Dương lựa chọn cái thứ hai.
Bây giờ thật vất vả tăng lên độ hảo cảm, tự nhiên phải tiếp tục duy trì.
Tiểu nha đầu này vậy mà cảm thấy hắn là người tốt... Thế thì hình tượng đó không thể sụp đổ, không nên quá vội vàng.
Lý Mộc Dương đứng dậy kêu cô bé đi rửa mặt, sau đó hắn mở cửa nhà sàn, đi ra ngoài nhà bếp bắt đầu nhóm lửa, nấu cháo.
Khi Lý Mộc Dương bưng cháo trắng nóng hổi trở lại bên trong nhà sàn, cô bé rụt rè hỏi.
“Đại ca ca, tối hôm qua huynh không ngủ sao?”
Cô bé tỏ vẻ tò mò và quan tâm: “Trong mắt của huynh thật nhiều tia máu.”
Lý Mộc Dương nhìn vào độ hảo cảm góc trên bên phải tầm mắt của mình một chút... Vẫn là 25, không tăng lên.
Nhưng đây quả thực là lần đầu tiên sau bao nhiêu lần thất bại đến nay, Tiểu Dã Thảo quan tâm đến việc hắn không ngủ.
Lý Mộc Dương bưng cháo nóng đưa cho cô bé, nói: "Ăn trước đi, ăn xong sẽ nói về con quái vật đó của ngươi."
“Tối hôm qua ta không dám ngủ, sợ quái vật kia nhân lúc chúng ta đang ngủ sẽ đi ra giết người.”
Lời nói của Lý Mộc Dương khiến cô bé rụt cổ lại.
"Không... Không thể nào?" Cô bé có chút chột dạ nhìn chung quanh, nói: "Trong thôn nhiều người lợi hại như vậy, quái vật kia không dám xông vào."
Lý Mộc Dương nhìn cô bé ngây thơ này, nhếch miệng, ngoài cười nhưng trong lòng không cười.
"Ăn đi ăn đi, ăn xong rồi nói."
Quái vật kia có dám xông vào hay không... Ta, kẻ xui xẻo bị giết hàng trăm lần còn không biết hay sao!
Chẳng mấy chốc, hai người lần lượt ăn xong cháo trong bát.
Sau khi ăn xong cô bé lau miệng rồi chủ động nói.
"Quái vật đó xuất hiện sau khi muội bị người môi giới bắt được, đi ngang qua một thôn trang từ thiện ở huyện Nhai Châu."
“Nó thường xuất hiện trong giấc mơ của muội, nó mọc ra hai cái chân rất gầy và rất dài, đứng lên còn cao hơn so với bức tường bên đường. Trên người mặc một bộ trang phục giống như trang phục hóa trang của các con hát trên sân khấu, trên mặt bôi lên thứ gì đó trắng bóng.”
“Nó có tất cả bảy cái tay, hai cái miệng.”
“Không nói được tiếng người, khi mở miệng sẽ phát ra tiếng kêu kẽo kẹt kẽo kẹt, âm thanh rất khó nghe, có thể khiến người nghe đau đầu.”
"Lần đầu tiên nó xuất hiện là vào ban đêm, đột nhiên nhảy ra từ trong rừng cây ven đường muốn bắt muội, bị người môi giới dùng một cây gậy màu đỏ đánh chạy."