Chương 102: Thế giới dưới đáy biển 32
Sau khi tới rồi, cô xuống xe mang theo máy không người điều khiển một đường lên núi. Chờ cô đi đến đỉnh núi, trời đã hoàn toàn tối sầm xuống. Sao trời trên đỉnh đầu mênh mông, cô đem máy bay không người lái nhằm về phía mảnh sao trời ấy, bản thân nằm ở bên cạnh, ấn mở trung tâm mua sắm ảo, điên cuồng tìm chủ quán trước kia mua bùa để nói chuyện.
Một đêm cứ như vậy trôi qua, khi ánh bình minh sắp đến, tất cả mọi người trước trực tiếp ở đáy biển thấy được ánh mặt trời dần mọc lên từ phía chân trời ở hướng đông.
Sau này có người nhớ lại mặt trời mọc lần ấy, bọn họ tỏ vẻ: Một trăm năm trước, một trăm năm sau, chỉ có ánh mặt trời lần ấy khiến bọn họ khắc sâu trong lòng.
Bởi vì sau khi ánh mặt trời ló dạng, bọn họ nhìn thấy cô gái trong màn ảnh thay quần áo phòng hộ trên người, ánh sáng mặt trời màu đỏ vàng chiếu lên mặt cô, khuôn mặt tràn đầy sức sống ấy dưới ánh mặt trời làm cho bọn họ lần đầu cảm tiên thấy được thế giới tĩnh mịch này có sắc màu.
Có lẽ, mặt đất nên là như vậy.
“Khi bốn người chúng tôi đi ra từ đáy biển, nhìn thấy chính là mặt trời lặn. Mà sau mặt trời lặn, chính là bình minh, đây có lẽ là một điềm báo.” Thẩm Tiêu nhìn màn ảnh, lấy ra một hạt giống từ trong túi, đó là hạt giống có thể sinh tồn ở trong hoàn cảnh phóng xạ mua từ trung tâm mua sắm ảo. Nếu thứ cô muốn mượn dùng là sức mạnh của người ở thời không này, vậy cũng nên trả lại: “Đây là loại hạt giống mới nhất mà các nhà khoa học nghiên cứu ra, hạt giống còn dư phóng xạ với tỉ lệ rất lớn, bây giờ tôi trồng nó ở đây, đợi ngày nó mọc lên trưởng thành thành cây to che trời, chính là ngày mà mọi người ở đáy biển trở lại lục địa.”
Nói xong, Thẩm Tiêu cố định máy bay không người lái ở trên quần áo bảo hộ mà cô thay, sau đó ở dưới ống kính đào hố, gieo hạt, cuối cùng tưới nước.
Sau khi làm xong những việc này, cô rời khỏi màn ảnh.
“Mong mọi người đừng từ bỏ hy vọng, sớm ngày về nhà.” Theo những lời này nói ra, ở nơi ngoài màn ảnh ở, Thẩm Tiêu biến mất khỏi thời không này.
Lúc này người đáy biển còn không biết Thẩm Tiêu đã biến mất, nhưng lời nói và hành động vừa nãy của Thẩm Tiêu đủ để nhấc lên sóng lớn ngất trời.
“Hạt giống có thể sinh tồn ở trong môi trường phóng xạ? Thiệt hay giả vậy? Vì sao có thành quả nghiên cứu khoa học như thế mà bây giờ chúng ta mới biết được?”
“Nhà khoa học cũng quá trâu bò, thế mà có thành tựu như vậy, trước đó thật đúng là nửa tin tức cũng không lọt.”
Quần chúng bình thường không biết tình hình vui mừng khôn xiết ở khu bình luận trực tiếp, nhưng nhân viên và người của sở nghiên cứu khoa học quốc gia thật sự tiếp xúc với quy trình kỹ thuật hướng tới mặt đất đều hai mặt ngơ ngác.
Hạt giống? Hạt giống gì?
Bọn họ căn bản không nghiên cứu ra hạt giống như vậy, càng đừng nói đưa ra ngoài.
Khi sở trưởng của sở nghiên cứu khoa học gọi điện thoại cho trung ương giải thích trung ương bên kia bảo ông ta tạm thời đừng lộ ra, cúp điện thoại xoay người tìm người phụ trách hạng mục lên mặt đất, bảo bọn họ liên hệ với Thẩm Tiêu, hỏi rõ ràng xem rốt cuộc là tình huống gì.
Nhưng người phụ trách hạng mục làm sao còn tìm được người chứ. Máy bay không người lái điều khiển từ xa tìm mấy lần ở Nam Xương, cuối cùng chỉ thấy nhà xe di động và quần áo bảo hộ, Thẩm Tiêu trực tiếp không biết tung tích.
Cứ như vậy ở dưới sự mừng rỡ như điên của những quần chúng không biết gì, dưới tình huống cấp trên sứt đầu mẻ trán, sáng sớm hai ngày sau, Vương Hàm lặng lẽ rời giường, chỉnh lý bản thân một chút, sau đó ra ngoài mở tiệm, thuận tay mở TV trực tiếp trên đầu.
Ngay khi cô ta chuẩn bị xong hết thảy trở về dọn kẹo ra, trong lúc vô ý nhìn thấy một điểm màu xanh lá xuất hiện ở trên màn hình TV.
Cô ta dụi con mắt, lại nhìn màn hình một hồi, lúc này cô ta xác định mình không nhìn lầm: “Thật sự nảy mầm!”
Cô ta vội chạy về phòng, muốn gọi bà nội thức dậy nhìn, nhìn hạt giống đó thật sự nảy mầm.
Nhưng mà, bình thường có một chút tiếng động bà nội đều bị cô ta đánh thức, hôm nay lại ngủ hơi sâu. Trong lòng Vương Hàm hiện lên sự bất an, cô ta với tay mở đèn, sau đó cô ta thấy trên mặt bà nội còn mang theo vẻ bình thản, cùng với em họ ghé lên người bà nội yên lặng rơi nước mắt.
“Bà nghe thấy chị nói hạt giống đó nảy mầm.” Cô ta nghe em họ nghẹn ngào: “Có lẽ tối qua bà nội đã mơ thấy, nên bà đi rất thanh thản.”
…