Chương 110: Cầu Sinh Trong Rừng Mưa Nhiệt Đới 8
Cô đã đổ rất nhiều mồ hôi khi vừa đi bộ, bộ quần áo bó sát của cô đã bị ẩm ướt. Ở đây có gió, không khí lưu thông nhanh, hơn nữa cũng có mặt trời, đúng lúc để làm khô độ ẩm.
Không ngờ lại nhận được câu trả lời vạch rõ mối quan hệ như vậy. Trong khi nhóm nhỏ bốn người cảm thấy nhẹ nhõm, đồng thời họ cũng cảm thấy hơi hoang mang. Ở một nơi xa lạ như vậy, không có ai dẫn lối, liệu họ có thể thực sự sống sót được?
Bọn họ có suy nghĩ gì, Thẩm Tiêu không quan tâm. Trong khi phơi mình dưới nắng, cô cẩn thận quan sát lại xung quanh một lần nữa. Lần này, cô nhận thấy phía trước có một vùng đất tương đối bằng phẳng, và điều quan trọng nhất là nơi đó ở phía có ánh nắng mặt trời.
Lúc nãy cô nói không có dự định ra khỏi rừng mưa nhiệt đới là vì từ lúc bắt đầu cô đã muốn tìm một nơi thích hợp để ở lại.
Có quá nhiều mối nguy hiểm trong rừng nhiệt đới, và các loài động vật có vú như lợn rừng và báo gấm là tất cả những gì cô có thể tránh được. Ngoài các loài động vật có vú, thứ khiến người ta tê dại nhất là những loài côn trùng và rắn độc sặc sỡ. Động vật có vú thì vẫn còn dấu vết để theo dõi, nhưng rắn độc và côn trùng độc thì chỉ cần một vết cắn vô tình là đã trực tiếp đi đời. Vì vậy, cô dự định sẽ ở ổn định một nơi và sống cho đến khi kiếm đủ tích phân sẽ ra đi.
Và trước mắt, nơi khá phù hợp với điều kiện sống mà cô mong muốn chính là vùng đất dốc đầy nắng đó.
Sau khi cơ thể khô ráo và ấm lên, Thẩm Tiêu mặc quần áo bảo hộ vào và bắt đầu đi xuống mép vách đá. May mắn thay, địa hình không dốc, lại có thêm sự hỗ trợ của các thân cây nên nhìn chung toàn bộ quá trình xuống núi diễn ra suôn sẻ.
Lúc họ đến vùng đất dốc đó, xung quanh có nhiều muỗi hơn và từ xa cũng có thể nghe thấy tiếng vo ve của bọn chúng.
Muỗi nhiều chứng tỏ gần đây có nguồn nước.
Thẩm Tiêu đi về trước thêm một đoạn nữa, quả nhiên là nhìn thấy một đầm nước nhỏ. Và phía trên đầm nước nhỏ là một dòng suối chảy róc rách, Thẩm Tiêu nhớ lại vị trí của con dốc vừa rồi, và quyết định tiếp tục đi lên theo dòng suối.
Thấy cô bước đi không ngừng, trước đó bà cụ Phạm đã uống nước mưa rồi nên không việc gì phải chậm trễ, bốn người tình nhân kia chỉ kịp nhấp một ngụm nước rồi lại vội vã đi theo.
Trong lòng họ rất rõ, ở trong môi trường như thế này, bọn họ muốn sống tiếp thì người duy nhất có thể dựa vào chính là Thẩm Tiêu.
Có rất nhiều muỗi ở gần nước, và một số loài muỗi rất độc. Mới đi được vài trăm bước, khuôn mặt của Lâm Thu Thanh đã sưng lên. Anh ta bị muỗi chích sưng tấy cũng còn đỡ, còn Vượng Vượng ở bên cạnh thì bị Tiểu Lâm gỡ một con đỉa xuống từ phía sau gáy cô ta.
“Tại sao lại có thứ này chứ!” Vượng Vượng sợ đến suýt nữa sụp đổ, nhưng tiếc là, lúc này không ai có tâm trạng an ủi cô ta, thấy Thẩm Tiêu ở phía trước đã đi xa, họ chỉ có thể giục cô ta mau đi theo.
Còn Thẩm Tiêu ở đầu này, vọng sơn bào tử mã, con dốc mà cô nhìn thấy trên vách núi cũng không xa lắm, nhưng muốn đi bằng hai chân thì lại không dễ dàng như vậy. Nhìn thấy mặt trời sắp lặn, không biết lúc nào mới đi ra khỏi sông, không còn cách nào khác, Thẩm Tiêu đành phải dừng lại nghỉ đêm tiếp theo trong một cái hang động nhỏ bên cạnh.
(Vọng sơn bào tử mã ( 望山跑死 马 ): Mắt thấy núi ngay trước mặt nhưng thực tế lại cách rất xa. Nói đúng là khoảng cách đến núi thấy bằng mắt thì rất gần, nhưng thực ra lại có thể khiến con ngựa mệt chết. Miêu tả việc nhìn thì dễ, làm thì khó.)
Lần này, hai cặp tình nhân theo cô đã học được rồi, bọn họ dùng lá chuối làm cho mình một bộ quần áo, sau đó giúp nhau bôi một lớp bùn dày lên người. Sau khi bôi xong, Thẩm Tiêu nhìn thấy họ, không hiểu sao lại nhớ đến gà nướng đất sét……
Nhưng không thể không thừa nhận, phòng vệ như vậy vẫn có chút hiệu quả, ít nhất là sáng hôm sau thức dậy thì họ không bị muỗi hút cạn máu.
Nhưng mà sau khi thức dậy, họ lại đối mặt với một vấn đề khác.
Đó chính là cơn đói.
Bọn họ đã hai ngày chưa có gì vào bụng rồi, đói đến chân tay rã rời. Đừng nói là đi đường, ngay cả đứng cũng cảm thấy yếu ớt.
Bởi vì những lời mà Thẩm Tiêu nói vào ngày hôm qua, họ không dám đến bắt chuyện với Thẩm Tiêu, chỉ có thể dùng ánh mắt đáng thương mà nhìn cô.
Thẩm Tiêu: “……”