Trò Chơi Đói Khát Cầu Sinh

Chương 13: Cầu sinh hoang đảo 13

Chương 13: Cầu sinh hoang đảo 13


Thẩm Tiêu chặt một tàu lá chuối tây, sau khi rửa sạch thì hơi dùng lửa sấy khô, lúc này mới khoét một lỗ ở giữa có diện tích nhỏ hơn một chút so với miệng chén trúc, tiếp đấy đắp lá chuối tây lên trên miệng chén trúc rồi lại dùng nắp chén trúc đậy lên, bởi vì bị chén trúc đậy lấy, mép ngoài lá chuối tây bị ép lõm vào, Thẩm Tiêu lại dùng cỏ túm lại hai đầu, yên lặng chờ đợi kết quả thử nghiệm lần này.
Sau mấy phút, mọi người ngồi vây quanh đống lửa nhìn xem, dưới đáy lá chuối tây quả nhiên xuất hiện hơi nước ngưng tụ, chỉ là còn chưa lộ ra, nhưng mặt ngoài lá chuối đã có hơi ẩm, sau một lúc, hơi ẩm càng lúc càng đậm, dần dần có giọt nước chảy xuống.
Bề mặt lá chuối tây có một lớp màng, sẽ không hút nước, giọt nước từ nắp trúc nhỏ xuống dần dần đọng lại trên lá, đợi đến khi những nước đầu tiên ngưng tụ trên lá cây, Thẩm Tiêu cũng không quản đến chuyện nhiệt độ cao, vội vàng rót nước vào trong chén trúc đã được chuẩn bị xong, cùng lúc đó tất cả mọi người xúm lại nhìn chút nước ít bằng móng tay trong chén, tất cả đều vui vẻ.
“Có nước.” Mấy người vô cùng vui sướng, mặc dù bây giờ chỉ có từng này nước, thế nhưng mấy chén trúc đồng thời chưng cất, tin tưởng chén nước đầu tiên sẽ nhanh chóng đầy.
Bởi vì thí nghiệm thành công, mọi người cũng có thêm động lực, người đi lấy nước, người đi lấy lá chuối, người đi làm chén trúc, hơi nước tích tụ, mỗi giọt đều là hi vọng sống của bọn họ.
Thấy việc chưng cất nước có hiệu quả sơ bộ, Thẩm Tiêu nói: “Nước này chỉ cần một người trông là được, những người khác chúng ta đi tìm dây leo và vỏ cây đi, nhìn xem hôm nay có làm ra được lồng chụp hay không, buổi tối ra biển bắt cá.”
“Việc này để tôi làm đi.” Anh Tử chủ động nói: “Tôi đã đỡ hơn nhiều rồi, chỉ cần thu hóa nước lại mà thôi, vấn đề không lớn.”
Vốn dĩ Thẩm Tiêu muốn để cho cô ta tiếp tục nghỉ ngơi, nhưng nghĩ một chút, sau cùng vẫn đồng ý: “Được rồi, vậy thì giao cho cô.”
Người không có cống hiến dễ bị bài xích, đoán chừng Anh Tử cũng muốn bản thân làm chút gì đó để an tâm.
Thực vật trên đảo có không ít cây thuộc họ dây leo, mấy người Thẩm Tiêu tìm được cũng không quá tốn sức mấy, rất nhanh bọn họ đã tìm được hơn mười cây dây leo.
Vì để cho cây tiếp tục phát triển, Thẩm Tiêu còn cố ý dặn dò chỉ lấy nhánh, thân chính của cây vẫn giữ lại, hiện tại là đầu hạ, chính là lúc vạn vật sinh trưởng tốt, dùng thực vật bện ra lưới đánh đá để dưới nước, rất dễ bị ngâm mục, các cô cần phải để chúng tiếp tục phát triển để cầm cự.
“Chúng ta bện lưới đánh cá hay là làm lồng?” Phương Minh Tuyết hỏi.
Lưới đánh cá phải căn cứ vào vị trí địa lý, cần phải có một nơi hình chữ 凹 , sau đó dùng lưới vây lại, lồng cá thì đương nhiên chỗ nào cũng được, nhưng so sánh hai phương án với nhau, ưu khuyết điểm đã rất rõ ràng, hơn nữa phạm vi lưới đánh cá lớn, tương đối dễ bện, phạm vi lồng cá nhỏ, độ khó khi bện cũng cao hơn trên một cấp độ.
“Trước mắt bện thứ có độ khó thấp như lưới đánh cá đi.” Thẩm Tiêu nói: “Nếu chúng ta chỉ bện chiếc lưới đánh cá dạng đan chéo, chỉ sợ sẽ không có hiệu quả, đến lúc đó đứt mất một dây thì toàn bộ lưới sẽ bị hỏng, chúng ta có thể sử dụng phương pháp thắt nút giao nhau, làm như vậy lưới đánh cá sẽ chắc hơn nhiều, cho dù một, hai chỗ bị hỏng thì chúng ta cũng có thể sửa lại, chỉ là mắt lưới sẽ lớn, không thể bắt được cá nhỏ, chỉ có thể bắt được cá lớn.”
“Vậy trước tiên chúng ta thử làm lưới đánh cá đi.” Tất cả mọi người có chút nóng lòng muốn thử.
Dùng hai dây leo thắt nút, loại chuyện này không quá khó, bốn người tập thử mấy lần, sau đó quen tay nhanh việc, bởi vì lưới này không thể quá mức phân tán, cho nên bốn người bọn họ dứt khoát chỉ làm hai cái, hai người đi tìm dây leo, đồng thời vì công bằng, bốn người chia làm hai tổ, thay phiên nhau đi làm công việc.
Bận rộn đến chạng vạng tối Dương Hoằng mới về, cuối cùng các cô cũng bện xong chiếc lưới đầu tiên, sau khi Dương Hoằng nhìn thấy thì không nhịn được mà cầm lên nhìn qua: “Nhìn rất chắc chắn.”
“Cũng không biết có thể bắt cá được không nữa.”
“Thử một chút xem sao.”
Bởi vì lưới đánh cá có chiều dài hai mét, hơn nữa dưới đáy còn buộc đá vụn, hai người Thẩm Tiêu và Dương Hoằng cùng nhau nhấc lưới đi ra chỗ bãi đá ngầm.
Chỗ đá ngầm có rất nhiều đá, hai người tìm vị trí thích hợp buộc hai đầu của lưới đánh cá vào trên tảng đá, để lưới đánh cá và khu vực đánh cá hình thành trạng thái bịt kín, chỉ cần cá hơi lớn đi vào trong này, sau khi thủy triều rút thì sẽ bị mắc ở đấy.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất