Trò Chơi Đói Khát Cầu Sinh

Chương 14: Cầu sinh hoang đảo 14

Chương 14: Cầu sinh hoang đảo 14


Sau khi bố trí xong lưới đánh cá, Thẩm Tiêu phủi tay khẩn cầu: “Hi vọng ngày mai có thể có được thu hoạch.”
“Nếu như không thuận lợi, bây giờ chúng ta cũng không có sức làm việc.” Thẩm Tiêu nói: “Mọi người đã để phần nước lại cho anh rồi đấy, tuy không đến mức tinh khiết nhưng cũng không cần lo lắng đến việc uống nhiều sẽ bị tiêu chảy.”
Trải qua hơn nửa ngày chưng cất, bọn họ đã chưng cất tất cả được một chén trúc nước, đặc biệt để lại cho Dương Hoằng nửa chén.
“Vậy thì tốt rồi.” Dương Hoằng có chút cảm thán, trước đó anh ta luôn cảm thấy phụ nữ sẽ làm cản trở, thế nhưng hiện tại xem ra, có phụ nữ ở bên cũng không hoàn toàn là chuyện xấu.
Quay về ngồi cạnh đống lửa, mọi người vừa ăn ốc bắt được lúc chạng vạng tối, vừa trò chuyện về thu hoạch ngày hôm nay.
Dương Hoằng là người đầu tiên lên tiếng: “Tôi có một tin tức tốt và một tin tức xấu muốn nói cho mọi người, tin tức tốt là tôi tìm được một sơn động, tin tức xấu là sơn động kia có chút nhỏ, chỉ có thể đủ sức chứa một, hai người, nếu như chúng ta muốn vào ở, tiếp theo mỗi ngày tôi phải đến đào mới được.”
Sau đó là đến lượt Anh Tử nói ra quan sát của mình trong hôm nay: “Từ buổi sáng đến tối, tôi chú ý lúc thủy triều cao nhất là khi mặt trời gần ở đỉnh, về sau thủy triều rút xuống.”
“Gần giữa trưa ư?” Thẩm Tiêu cảm thấy thời gian này khá tốt, ít nhất là biết sắp đến trưa: “Căn cứ vào thủy triều lên xuống thấp nhất và cao nhất, thời gian chênh lệch khoảng chừng 12 tiếng, có thể suy đoán ra, thời điểm mà thủy triều rút xuống thấp nhất hẳn là vào khoảng chừng 12 giờ tối.”
Ngẩng đầu nhìn mặt trăng trên bầu trời, mặc dù Thẩm Tiêu rất mệt mỏi, nhưng lúc này cũng mất đi cảm giác buồn ngủ.
Lưới đánh cá kia phải thu vào lúc thủy triều rút xuống, nếu không cá bên trong rất dễ đi ra mất, mặt khác sau khi thủy triều rút, đồ trên bờ cát cũng phải kịp thời nhặt lên, nếu không đợi đến buổi sáng, thủy triều sẽ lại cuốn những thứ đó về biển.
Chỉ mong tối nay trăng sáng ngời.
Đại khái vì đói khát, sau khi màn đêm buông xuống, không ai cảm thấy buồn ngủ, thế nhưng ai cũng không muốn lên tiếng nói chuyện, tất cả mọi người đều cúi đầu chế tạo công cụ đi biển bắt hải sản của mình.
Đến lúc đó nếu như gặp phải con cua nào đó mắc cạn, chắc chắn không thể dùng tay không bắt, ít nhất cũng phải có đồ gì đó, còn cả một số sò hến thích trốn trong cát, bọn họ cũng cần dùng đến công cụ để tìm kiếm, mặc khác sau khi tìm được hải sản phải có đồ để đựng, những thứ này đều cần bọn họ làm.
Trầm mặc kéo dài đến lúc trăng lên cao, dưới ánh trăng mông lúc, thủy triều rút đi, lộ ra bãi cát màu bạc, giống như mộng ảo, chỉ là lúc này mấy người chịu đựng đói khát, nào có thoải mái chú ý đến cảnh sắc này, bọn họ cầm theo chiếc giỏ vừa bện xong cùng với các thứ như xiên trúc đi về phía bãi biển.
“Tôi qua chỗ bãi đá ngầm bên kia xem thế nào.” Thẩm Tiêu nói, cô có chút chờ mong với thu hoạch của lưới đánh cá.
“Tôi đi cùng cô.” Dương Hoằng từ trong đống lửa làm ra một bó đuốc, gió biển thật lớn, bình thường bó đuốc bị gió thổi, nhất định sẽ bị dập tắt, đây là do anh ta nhỏ nhựa cây vào bó đuốc, cho nên trong thời gian ngắn sẽ không dễ dàng bị dập tắt như thế.
“Tôi đi chung với hai người.” Phương Minh Tuyết xán lại: “Nếu có thứ gì to mắc vào, tôi còn có thể giúp đỡ hai người bắt lấy.”
Thẩm Tiêu biết tâm tư của Phương Minh Tuyết, cô cũng không muốn cùng bọn họ dây dưa, vì thế chủ động rời đi: “Ba người thì hơi nhiều, hay là hai người đi đi, tôi và đám người Phương Phương đến bờ cát tìm xem sao.”
“Vậy cũng được.” Phương Minh Tuyết trả lời rất nhanh.
Lúc này Thẩm Tiêu cũng không nhiều lời nữa, cùng Phương Phương, Tiểu Vân đi về phía bãi cát.
Thủy triều rút lui, có thể nhìn thấy bãi cát rất phẳng, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy có từng gò cát nổi lên, một số động thực vật cỡ nhỏ bị mắc cạn ở trong chỗ này, không kịp theo nước về biển.
“Có sò biển!” Phương Phương đi đầu nhìn thấy một con sò biển trên bãi cát, vội vàng ngạc nhiên chạy đến nhặt lên, Thẩm Tiêu đi đến nhìn qua, cũng có chút vui vẻ: “Còn sống.”
Hương vị của sò biển ngon hơn vẹm vỏ xanh rất nhiều.
Ngoại trừ sò biển, bọn họ nhanh chóng có thu hoạch khác, ở cách vỏ ốc to không xa, có một túm rong biển mềm oặt ở đó, lúc Thẩm Tiêu nhặt nó từ trong vỏ ốc ra, đột nhiên phát hiện bên trong còn có thứ gì theo rong biển chui ra rơi xuống cát.
“Là cua!” Thẩm Tiêu nhanh chóng bắt cua lại, ném vào trong giỏi tự chế, chiếc giỏ này là dùng dây leo và lá chuối tây, cành cây bện lại, thông khí lại có chỗ trống, chuyên dùng trong nhà hàng hải sản.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất