Trò Chơi Đói Khát Cầu Sinh

Chương 169: Thế Giới Ôn Dịch 35

Chương 169: Thế Giới Ôn Dịch 35


Cũng không biết Chử Đình lại hứa cái gì, lại có đại phu được đưa đến, nhưng Thẩm Tiêu hết tích phân mua quần áo bảo hộ rồi, đại phu đến, cô cũng không dám cho người vào.
Có lẽ Chử Đình biết được suy nghĩ của cô, anh dẫn cô đến nhà kho của quan phủ Lâm Châu, lần này là dùng vàng bạc thật để đổi tích phân, bảo cô đi trao đổi đạo cụ bảo hộ.
10 gam bạc trắng, trung tâm mua sắm ảo thu hồi với giá là 1 tích phân, một hai lượng bạc khoảng 3 tích phân. Mà một bộ quần áo bảo hộ cần 500 tích phân, cũng chính là một bộ quần áo bảo hộ cần một trăm sáu mươi, một trăm bảy mươi lượng bạc.
Bây giờ có mấy chục đại phu mới đến trường học, cứ tính như thế thì mấy vạn lượng bạc là có thể giải quyết.
Nhưng cô vẫn chưa vui được bao lâu thì lúc trọng lượng khắc kim của cô đạt đến 87400 gam thì giả cả thu hồi của trung tâm mua sắm ảo đã thay đổi, biến thành 100 gam bạc trắng mới thu hồi được 1 tích phân.
“Tại sao lại như thế này?” Thẩm Tiêu phục rồi.
“Giá cả ở trung tâm mua sắm ảo sẽ tăng giảm theo bậc thang, cô không biết sao?” Chử Đình nhìn cô một cái, nói: “Nếu như không hạn chế, tại sao tôi không để cô đến ngốn phủ khố ngay từ đầu. Giai đoạn đầu tiên là 10 vạn gam, thứ hai là 100 vạn, giai đoạn thứ ba là 1000 vạn. Tôi đã tính qua rồi, chắc khoảng bốn mươi vạn bạc trắng, có thể đổi được khoảng ba nghìn tích phân. Số tích phân này cô có thể đổi được bao nhiêu thì đổi.”
Điều này đúng là Thẩm Tiêu không biết thật. Cô từng nghĩ đến nguyên nhân Chử Đình không đập bạc, có thể là muốn cầm bạc đi mua gạo mua dược liệu các loại, nhưng cô hoàn toàn không ngờ là vì cái này.
“Bốn mươi vạn lượng?” Thẩm Tiêu hít ngược một hơi lạnh: “Nếu tiêu số bạc này rồi thì các anh phải làm sao?” Bây giờ giá cả vật chất bên ngoài nhất định là tăng vọt, hơn nữa lại trong mùa này, mượn lương thực xung quanh phủ Châu có lẽ cũng mượn không ra, chỉ có thể bỏ tiền ra mua: “Thuốc ở trường học lại không đủ nữa rồi, những thứ này đều cần tiêu tiền.”
“Đây là bạc riêng của tri phủ tiền nhiệm, cô cầm đi dùng trước đi. Còn về lương thực với dược liệu, cô không cần lo, để đó tôi nghĩ cách.” Chử Đình nói.
Thẩm Tiêu nhìn anh chăm chú một hồi, cuối cùng gật đầu: “Được.”
Lô quần áo bảo hộ mới được đưa đến trường học, và rất nhanh đã đưa vào sử dụng, nhưng những thứ này không thể ngăn cản được sự ra đi của những sinh mạng đó.
Ban đầu mọi người sẽ còn cảm thấy không nhẫn tâm, về sau họ đã dần tê dại. Người đến thì dìu nằm xuống; khiêng xác chết đi thì thay giặt chăn nệm, sau đó tiếp tục đợi bệnh nhân tiếp theo.
Khi có nhiều người hơn, Lương Lão và những người khác sẽ ít có thời gian nghỉ ngơi hơn, ngủ cũng phải tranh thủ chợp mắt một lúc, rồi chẩn mạch cho từng bệnh nhân một. Dưới áp lực cao như vậy, hai đồ đệ của Lương Lão cũng bị trúng chưởng.
Lúc họ bị phát hiện, người đã bắt đầu ho, vẫn chưa đến triệu chứng nóng sốt. Thẩm Tiêu đặc biệt sắp xếp phòng đơn cho hai người họ trị liệu, hy vọng có thể có kì tích xuất hiện. Nhưng cho dù như thế, bốn ngày sau, hai đại phu trẻ mới hơn hai mươi tuổi này vẫn chảy máu mũi mà chết.
Vào ngày mà họ đi, lúc ăn cơm trưa, Thẩm Tiêu nhìn thấy Lương Lão ngồi dưới mái hiên bên ngoài Minh Luân Đường, ông ta đang gắp một ngụm cơm lớn, cưỡng ép nuốt xuống ngụm cuối cùng, ông ta chớp chớp mắt rồi chống gậy trở về phòng.
Trong thời kỳ thảm họa, ngay cả đau thương dường như cũng là một điều xa xỉ.
Thẩm Tiêu cũng chỉ là khó chịu một chốc lát, rồi cô lại tiếp tục mời những đại phu khác ra dùng cơm.
Đợi mọi người ăn xong, cô dọn dẹp chén đũa về phòng bếp, sau đó tiếp tục đút cho bệnh nhân ăn.
Vẫn chưa đút xong, bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân, là bảo vệ đưa người đến rồi.
Lần này, Thẩm Tiêu nhìn thấy một người vô cùng quen thuộc.
Thanh Thủy.
“Thanh Thủy?” Thẩm Tiêu hoàn toàn không ngờ cậu ta sẽ bị đưa đến.
“Cậu ta bị chuột cắn.” Người bảo vệ có thể cũng đã biết quan hệ của Thẩm Tiêu với Thanh Thủy, vội vàng lên tiếng giải thích: “Người bị chuột cắn, ban đầu vẫn chưa có triệu chứng gì, nhưng đa số sau đó sẽ ho và nóng sốt. Vốn dĩ chúng tôi vẫn chưa phát hiện, là cậu ta chủ động đến tìm chúng tôi. Đúng rồi, đi cùng với cậu ta còn có một đứa bé, cậu ta nói đưa đến chỗ cô là được, bây giờ đứa bé đang ở ngoài cổng, có thể phải đích thân cô đi dẫn cậu bé vào.”
Đứa bé? Đứa bé mà anh ta nói đương nhiên là con trai, A Bảo của mẹ Phạm Nguyệt rồi.
Thẩm Tiêu vội vàng đi đón đứa bé vào trong phòng bếp, những thứ khác thì tự có mẹ Phạm Nguyệt lo cho con trai mình, cô lo cho Thanh Thủy, muốn xem thử tình hình của Thanh Thủy hơn.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất