Chương 170: Thế Giới Ôn Dịch 36
Trong Minh Luân Đường đã đầy ắp bệnh nhân, triệu chứng của Thanh Thủy không nghiêm trọng, lúc này cậu ta được sắp xếp đưa đến sảnh phụ phía bên trái Minh Luân Đường, ở đó đều là người có triệu chứng nhẹ.
Triệu chứng nhẹ thì dễ chữa trị hơn một chút, mặc dù cho đến hiện tại, vẫn chưa có một bệnh nhân có triệu chứng nhẹ nào đi ra từ sảnh phụ.
Đến sảnh phụ, Thanh Thủy đã được sắp xếp ổn định rồi. Cậu ta nhìn thấy Thẩm Tiêu, Thẩm Tiêu vẫn chưa nói gì, cậu ta đã lên tiếng an ủi trước: “Sức khỏe của em rất tốt, nhất định sẽ không sao đâu. Những con chuột đó điên cuồng ngang ngược quá rồi, trận dịch bệnh này rất có thể chính là chúng mang đến, mọi người nhất định phải chú ý.”
Thẩm Tiêu biết những binh lính bên ngoài vẫn luôn đang dọn dẹp xác động vật chết vì bệnh ở trên đường, dịch bệnh lần này cũng rất có thể là vì chuột gây nên. Nhưng ổ chuột rất khó để tìm ra, ai biết được dưới đất của cả thành Lâm Châu có bao nhiêu con chuột. Lúc trước con chuột không chủ động tấn công con người thì còn đỡ, nhưng bây giờ chúng chủ động tấn công, ở trong thành không tránh khỏi có thêm một nhiệm vụ quan trọng.
Những chuyện này đều là chuyện của Chử Đình, Thẩm Tiêu nhìn thiếu niên trước mặt, muốn cho cậu ta một nụ cười, nhưng thế nào cũng không cười nổi, cuối cùng chỉ có thể nói: “Nếu như cậu đã báo lên rồi thì những người đó nhất định sẽ đi diệt chuột, yên tâm đi.”
“Ừm. Chị Thẩm, chị mau đi làm việc đi.” Thanh Thủy nở nụ cười với Thẩm Tiêu: “Sau này em có thể gặp chị mỗi ngày rồi, nghĩ thôi cũng rất vui.”
Thẩm Tiêu duỗi tay ra vỗ vỗ đầu cậu ta giống như lúc trước, rồi cô quay người rời khỏi sảnh phụ.
Nhìn bóng lưng cô biến mất, Thanh Thủy không nhịn được nữa mà bắt đầu ho dữ dội.
Cậu ta lấy chăn che miệng lại, với mong muốn như thế sẽ khiến tiếng ho của mình nhỏ hơn một chút, nhưng từng tiếng ho đó rất khó chịu, đợi tiếng ho tạm dừng, cậu ta đã thở hồng hộc rồi.
Bên ngoài sảnh phụ, Thẩm Tiêu dựa vào cột, nghe âm thanh ở bên trong truyền ra, cô không kìm được mà nhắm mắt lại.
Trước mắt tất cả bệnh nhân được đưa vào trường học, người lâu nhất cũng chỉ sống được mười lăm ngày...
…
Chử Đình nhận được tin thì cũng đến trường học một chuyến, anh với Thanh Thủy nói gì đó, Thẩm Tiêu không đi nghe.
Sau ngày hôm đó, thuốc của Thanh Thủy đều là phương thuốc mới cho Lương Lão bào chế, hai ngày không có chuyển biến tốt, ông ta lại tiếp tục điều chỉnh phương thuốc.
Thẩm Tiêu đích thân mang thuốc đến cho Thanh Thủy.
Mỗi lần cô qua đó, Thanh Thủy đều nói chuyện vài câu với cô như người không có chuyện gì vậy, sau đó lại giục cô đi làm việc, đừng đặc biệt chăm sóc cho cậu ta.
Thẩm Tiêu cũng không ở lại lâu.
Mọi người đều cất giấu cảm xúc rất tốt, ít nhất ở vẻ bề ngoài là vậy.
Người bên cạnh thấy mà không nhẫn tâm, nhưng không ai đi ngăn cản. Ai biết được, đây là chuyện còn gặp được nhau lúc nào hay lúc đó. Có thể vào một đêm nào đó, Thanh Thủy cũng sẽ bị lặng lẽ khiêng đi giống như những người khác.
Ngoại trừ chuyện này khiến mọi người ngột ngạt ra thì kho lương trong trường học cũng càng ngày càng ít.
Quan phủ bên kia có một lần đưa gạo qua, đi được nửa đường còn bị cướp. Những người đó đói đến phát điên, cướp được gạo thì lập tức nuốt, lúc binh lính đến nơi thì thậm chí còn thấy hai người bị mắc nghẹn mà chết. Bởi vì chuyện này, lượng người đến phát gạo mỗi lúc một đông, tăng lên gấp ba nhưng lần nào trên đường cũng xảy ra những vụ tai nạn lớn nhỏ.
Con người đói đến cùng cực, nếu như ngay cả quan phủ cũng dám động tay thì đối với dân thường thì càng không có gì để nói. Binh lính ở Lâm Châu có hạn, mỗi tối đều có vụ án đột nhập trộm cắp, tình hình nhẹ một chút, chỉ cướp đồ ăn thì không giết người, tình hình nghiêm trọng một chút, thậm chí giết chết mấy mạng người liên tiếp. Những người như thế, quan binh bắt và giết rồi, cũng vẫn giết càng ngày càng nhiều người.
Người bị ép đến đường cùng sẽ không nghĩ đến hậu quả.
Nhất thời thành Lâm Châu, phong thanh hạc lệ, người người tự nguy..
(Phong thanh hạc lệ, người người tự nguy ( 风声鹤唳,人人自危 ): Tiếng gió thổi cùng tiếng kêu của hạc. Một cảm giác thấy thoáng qua về sự nguy hiểm trong những tiếng nhỏ nhất. Miêu tả hoảng hốt lo sợ, hay tự mình nghĩ loạn đâm ra sợ hãi lo buồn, tự dọa chính bản thân.)
May mà lúc này, quan phủ lựa chọn mở kho lương thực.
Chuyện này khiến nhân dân bình thường vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, nhưng đối với người biết sự thật thì họ lo lắng nhiều hơn. Lương thực của quan phủ là con át chủ bài cuối cùng, nếu như đã đến mức động đến lương thực quan phủ, thế thì sau khi ăn xong số lương thực đó thì sao, có phải cả thành Lâm Châu sẽ hoàn toàn trở thành địa ngục không.”