Chương 171: Thế Giới Ôn Dịch 37
Vố số người nhìn bầu trời đầy mù mịt trên nền trời Lâm Châu, trong lòng toàn là sự tuyệt vọng: “Chỉ là không biết lúc những ngày tháng như thế này kết thúc, rốt cuộc là dịch bệnh công phá Lâm Châu trước hay là cơn đói khiến người ta phát điên trước.”
Thẩm Tiêu cũng có lo lắng như thế này, mặc dù bất kể bên ngoài có sống khó khăn đến mức nào, nhưng khẩu phần lương thực ở trường học chưa bao giờ bị cắt, nhưng cô vẫn cố gắng tiết kiệm lương thực hết mức có thể, có lúc cô còn qua bên cạnh hái trái du, ra sông thả lưới bắt cá, thêm món ăn cho mọi người.
Nhưng mà mỗi lần đi ra khỏi trường học, nhìn con đường trống vắng bên ngoài, nhớ đến dòng người tấp nập khi mới đặt chân đến, cô luôn cảm thấy có một cảm giác ảm đạm lan tỏa, dường như ngay cả mùa xuân đã bỏ đi vì bệnh dịch này, không chịu đến thăm quan Lâm Châu.
“Những ngày tháng như thế này không biết bắt đầu từ lúc nào.” Ở trong phòng bếp, mẹ Kim Đào với mẹ Phạm Nguyệt cũng cảm thán chuyện này: “Nhưng mong là nhanh trôi qua mới tốt.”
Hai người họ vốn dĩ đều là phụ nữ rất bình thường, bây giờ, sau khi ở trong phòng bếp một thời gian dài, cả người đều trở nên cứng rắn hơn nhiều, trong mắt cũng có thêm vẻ thần thái mà người thường không có.
“Đi từng bước một, thế nào cũng sẽ qua thôi.” Mẹ Phạm Nguyệt nói: “Chăn đệm bên ngoài chắc là khô rồi, chúng ta lấy xếp lại trước đi, đợi lát nữa có đại phu đến lấy.”
“Ừm.”
Hai người họ tạm thời bỏ việc trong tay xuống, ra bên ngoài thu chăn nệm đã phơi khô, rồi ôm vào phòng sắp xếp.
Lúc này có đại phu đến phòng bếp, trong tay anh ta cầm một gói thuốc, thuốc vừa được bốc, không có buộc chặt. Anh ta bước vào thấy con trai A Bảo của mẹ Phạm Nguyệt thì đưa gói thuốc cho cậu bé, nói: “Đưa cái này cho mẹ cháu nấu thuốc.”
Đây là thuốc của Thanh Thủy, vì nó là phương thuốc mới do Lương Lão kê, vì để tránh nhầm lẫn, thuốc của Thanh Thủy luôn được nấu riêng ở bếp sau.
“Vâng.” A Bảo ngoan ngoãn nhận lấy rồi vội vàng đến bếp lò sau bếp, thấy bên trong không có người, cậu bé vội vàng gọi mẹ mình ở trong phòng ra.
Mẹ Phạm Nguyệt ở trong nghe thấy động tĩnh, ôm chăn nệm đi ra, sau khi đưa chăn nệm cho tiểu đại phu xong thì cô ta đến bếp lò bắt đầu nấu thuốc. Giấy dầu của gói thuốc đã tự hở lỗ do không ai ấn vào. Sau khi mẹ Phạm Nguyệt đổ hết thuốc vào ấm thuốc, cô ta vô tình nhìn lên và thấy có một thứ như mẩu vỏ cây khô trên bếp, cô ta tưởng là nó bị đổ ra từ túi giấy dầu, vội vàng bỏ thứ đó vào trong ấm thuốc.
Ấm thuốc đang sôi sùng sục, sau khi thuốc được nấu xong, vừa hay Thẩm Tiêu mang con cá từ bên ngoài trở về. Cô đưa con cá cho mẹ Kim Đào với mẹ Phạm Nguyệt xử lý, còn mình thì mang thuốc đến sảnh phụ của Minh Luân Đường. Như thường lệ, trước khi gặp Thanh Thủy, cô đã điều chỉnh lại biểu hiện của mình, nhưng khi cô bước vào cửa và nhìn thấy Thanh Thủy đang ho ra máu, cô thấy ngạt thở và cảm thấy ớn lạnh trong lòng.
Tính ra thì hôm nay là ngày thứ mười một Thanh Thủy được đưa đến đây rồi...
Đợi Thanh Thủy lau sạch miệng xong, cậu ta nở nụ cười gượng với Thẩm Tiêu: “Có phải làm chị sợ rồi không?”
“Sao có thể chứ, mau uống thuốc đi, uống thuốc xong sẽ dễ chịu hơn nhiều.” Thẩm Tiêu cố nhịn cảm xúc và nói.
“Vâng.” Mặc dù lời nãy đã nghe rất rất nhiều lần rồi, nhưng mỗi lần Thanh Thủy đều rất nghiêm túc nghe lời và uống thuốc.
Thuốc quá đắng, và về cơ bản cậu ta nhân lúc hết ho thì nuốt xuống hết một lần.
Trả chén thuốc cho Thẩm Tiêu xong, Thanh Thủy nói với cô: “Em có chút buồn ngủ, có thể ngủ một lát không?”
Biết cậu ta lại đang cố nén cơn ho, Thẩm Tiêu gật đầu, cầm chén thuốc đi nhanh ra khỏi sảnh phụ.
Cô nhìn ánh nắng bên ngoài, thất thần giây lát, rồi vội vàng đè nén cảm xúc, tập trung vào công việc bận rộn.
Thế nhưng, buổi tối lúc đưa cơm cho Lương Lão bọn họ, một tiểu đệ của Lương Lão nói cho cô một tin mừng: “Chiều hôm nay em trai của cô đã bớt ho hơn nhiều rồi, phương thuốc của thầy có thể có hiệu quả.”
“Thật sao?” Thẩm Tiêu không dám tin, cô đặc biệt đi hỏi Lương Lão, Lương Lão vẫn còn chưa chắc chắn: “Quả thật là triệu chứng chiều nay của cậu ta nhẹ hơn hôm qua một chút, nhưng mà rốt cuộc có phải thuốc có hiệu quả hay không thì phải thử tiếp mới biết được.”
“Có thuyên giảm là tốt rồi.” Thẩm Tiêu không vội, chỉ cần người còn sống, thế thì vẫn còn hy vọng.
Đến giờ uống thuốc buổi tối, khi Thẩm Tiêu đi xem Thanh Thủy thì cậu ta đang ngủ. Bởi vì ho cả ngày đêm, những người bệnh như họ rất khó có được một giấc ngủ ngon, hiếm khi thấy cậu ta ngủ yên tĩnh như vậy, Thẩm Tiêu thấp thoáng nhìn thấy hy vọng.