Trò Chơi Đói Khát Cầu Sinh

Chương 176: Thế Giới Ôn Dịch 42

Chương 176: Thế Giới Ôn Dịch 42


Thẩm Tiêu muốn hỏi thăm là chuyện gì, nhưng Chử Đình không cho cô câu trả lời, ngay cả Thanh Thủy cũng đi theo với vẻ mặt đầy lo âu. Thẩm Tiêu không còn cách nào khác, chỉ có thể đi theo đến phủ nha.
Sau khi đến phủ nha, Chử Đình gặp riêng mẹ con mẹ Phạm Nguyệt, những người khác không được dặn dò thì không được tùy tiện vào, bao gồm cả Thanh Thủy.
Lúc chờ đợi, Thẩm Tiêu cũng biết được người mà Chử Đình đến thành Lâm Châu để tìm chính là Thẩm Từ Y, còn về nguyên nhân, Thanh Thủy không biết, nhưng Thẩm Tiêu cảm thấy có lẽ là có liên quan đến nhiệm vụ mà anh ta nhận được từ trung tâm mua sắm ảo.
Một đêm trôi qua, sau khi trời sáng, mẹ Phạm Nguyệt với A Bảo được thả ra ngoài, Chử Đình không lộ mặt.
Thẩm Tiêu hỏi mẹ Phạm Nguyệt tối qua họ đã nói những gì, mẹ Phạm Nguyệt chỉ hoang mang lắc đầu: “Chử đại nhân chỉ xác định quê quán của chúng tôi, sau đó không còn nói gì nữa.”
“Thế anh ta có nói mấy lời như dẫn A Bảo đi không.”
Mẹ Phạm Nguyệt lắc đầu: “Không có.”
Thanh Thủy vội đi gõ cửa, bên trong lại không có động tĩnh gì. Cậu ta cũng không gấp, cứ đợi ở bên ngoài.
Thẩm Tiêu thấy vậy, thay cậu ta tiễn hai mẹ con Phạm Nguyệt rời khỏi phủ nha, sau đó cô về trường học một chuyến, dọn dẹp đồ đạc để về lại nhà ở trước đó của mình.
Trưa ngày hôm đó, cô đến phủ nha tìm Thanh Thủy, nhưng ở cổng phủ nha, cô đã nhìn thấy cậu ta đang ngồi ở ngưỡng cửa.
“Sao lại ngồi ở đây?” Thẩm Tiêu đi đến trước mặt cậu ta.
Thanh Thủy ngẩng đầu lên, trong đôi mắt sâu thẳm đó tràn đầy sự mơ hồ: “Em không biết em có thể đi đâu.”
“Thế nào?”
“Công tử đi rồi.” Cậu ta huơ huơ bức thư trong tay: “Để lại cho em một bức thư, nói em bảo trọng.”
Đối với điều này, Thẩm Tiêu cũng không biết nên an ủi cậu ta như thế nào. Chử Đình đi cũng là điều sớm muộn, Thanh Thủy không thể đi theo anh cả đời được.
“Cậu đã thấy biển lớn bao giờ chưa?” Thẩm Tiêu hỏi.
Thanh Thủy lắc đầu: “Chưa.”
“Thế cùng đi ven biển xem thử không?” Thẩm Tiêu mời nói: “Chuyện ở thành Lâm Châu đã gần đến hồi kết, đến lúc đó kết thúc hoàn toàn, tôi định đến Lưỡng Quảng phía nam. Cậu có muốn đi cùng không?”
Thời không này nhìn chung là tương đối ổn, trong khoảng thời gian ở bếp sau trường học, bất ngờ là, cô nấu cơm thịt ngâm rượu cho các đại phu lại nhận được sự công nhận của trung tâm mua sắm ảo, phát huy rất tốt, một đường thu hồi được 50 tích phân, so với sủi cảo trước kia thì nhiều hơn 20 tích phân.
Thẩm Tiêu tính tính, bây giờ cô 23 tuổi, ví dụ như cô có thể sống đến 80 tuổi, thế thời gian là 57 năm, tổng cộng 20805 ngày. Mười triệu tích phân, cô chỉ cần mỗi ngày làm mười chén cơm thịt ngâm rượu là được. Chỉ cần sống đều cái tuổi đó, thế về nhà cơ bản là ổn.
Bởi vì cái này, Thẩm Tiêu cũng xem như có tự tin, cho nên cô dự định du lịch một vòng ở thời không này, xem thử có thể học được chút gì không, tranh thủ làm ra món ăn có giá tích phân thu hồi cao hơn.
“Đến ven biển?” Thanh Thủy đứng dậy, nói: “Được thôi.”

Nửa tháng sau, tình hình dịch bệnh ở thành Lâm Châu được kiểm soát, đồng thời có tri phủ mới đến thành.
Tất cả các đại phu do Lưỡng Lão đứng đầu đều nhận được giải thưởng của triều đình, thậm chí còn có những tấm biển giải thưởng do chính thánh nhân đề cập đến. Có thứ này, Lương Lão và con cháu đời sau của ông ta đều sẽ được ban phước.
Về phần hệ thống quan viên của phủ Lâm Châu, Lưu tri phủ vẫn đang “dưỡng bệnh” bị bãi quan, nguyên nhân khiến ông ta không bị tịch thu tài sản và giết cả nhà là vì quan phủ không tìm ra số bạc bẩn mà ông ta tham ô, cộng thêm có người trong triều, nên cũng được giữ lại mạng sống, còn các quan viên khác phối hợp chống dịch thì đều được khen thưởng.
Người duy nhất có kết cục giống với Lưu tri phủ chính là phó đô úy luôn tích cực phối hợp. Bởi vì ông ta tự mình xuất binh, cũng bị tước quan chức, và bị đưa đến chiến trường làm quân tiên phong.
Tuy nhiên, người có mắt tinh tường có thể nhìn ra, cái này ở bề ngoài thì là hạ chức, nhưng thực chất là thăng cấp bí mật, thử hỏi ở Giang Nam yên ổn làm đô úy rách nát thì được thăng chức nhanh, hay ở chiến trường giết kẻ địch thì thăng chức nhanh hơn? Trong lòng mọi người đều rất rõ. Người ta nói rằng sau khi phó đô úy nhận được mệnh lệnh, ông ta vui vẻ đưa vệ binh thân cận của mình đến chiến trường trong đêm.
Mỗi người đều có công lao mà mình nên có được, thậm chí A Bảo mới đổi tên cũng được triều đình thưởng công. Chỉ có Chử Đình, Thẩm Tiêu vẫn chưa nghe thấy động tĩnh gì liên quan đến anh.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất