Trò Chơi Đói Khát Cầu Sinh

Chương 175: Thế Giới Ôn Dịch 41

Chương 175: Thế Giới Ôn Dịch 41


“Ồ.” Những đệ tử khác đưa mắt nhìn nhau, rồi cũng đứng dậy. Đợi đến khi ra khỏi cửa Minh Luân Đường, nhớ lại chuyện vui lúc nãy, họ bất giác bật cười lên, nhưng cười mãi cười mãi, không kìm được mà rơi nước mắt.
Mùa xuân cuối cùng cũng đến rồi.

Có người đầu khỏi bệnh thì rất nhanh đã có người thứ hai, người thứ ba. Mỗi ngày đều có người được đưa vào trường học, nhưng số người rời khỏi trường học mỗi ngày cũng trở nên nhiều hơn, trong đó có một bộ phận người tình nguyện ở lại trường học để giúp đỡ.
Đợi đến khi trường học không còn ai thì đã là nửa tháng sau.
“Cuối cùng cũng kết thúc rồi.” Phương thuốc này được nghiên cứu ra, các đại phu cũng xem như thành công rồi rút lui. Họ cùng nhau rời khỏi trường học, ngay lúc này đây họ chỉ muốn tắm một cái, ngủ một giấc thật ngon.
Các đại phu vừa đi, đương nhiên Thẩm Tiêu với những người khác cũng không cần thiết phải ở lại.
Cô tính tiền công cho mấy người tri thức với mấy người thương nhân đó, và cả mẹ Kim Đào với mẹ Phạm Nguyệt, nhưng họ đều từ chối không chịu nhận, cảm thấy không nên lấy số tiền này.
“Làm bao nhiêu việc thì nhận bấy nhiêu tiền, đây là tiền mà mọi người nên nhận được.” Thẩm Tiêu cưỡng chế phát số tiền này xuống: “Quay về nghỉ ngơi cho đàng hoàng, thời gian này vẫn nên ra ngoài ít thôi, đợi bên ngoài hoàn toàn ổn định rồi ra cũng không muộn.”
Bây giờ dịch bệnh mới vừa kết thúc, thành Lâm Châu muốn hồi phục lại như bình thường thì vẫn cần một thời gian nữa.
“Được, cảm ơn cô Thẩm.” Mấy người thương nhân nhận tiền, rồi bàn bạc với nhau đợi dịch bệnh kết thúc sẽ về nhà. Còn những người tri thức thì nói muốn đi ngủ một giấc thật ngon. Chỉ còn lại mẹ Kim Đào với mẹ Phạm Nguyệt, hai người vẫn còn ở đó.
“Cô Thẩm.” Mẹ Kim Đào thấy mẹ Phạm Nguyệt chần chừ mãi không lên tiếng, cô ta không kìm được nói thay mẹ Phạm Nguyệt: “Mẹ Phạm Nguyệt muốn nhờ cô đặt cái tên cho A Bảo. Hôm qua lúc Lương Lão rời đi có hỏi mẹ Nguyệt có muốn đưa con trai đến chỗ ông ta học y thuật không, mẹ Nguyệt Phạm thì đồng ý rồi. Chỉ là đến bây giờ A Bảo vẫn chưa có cái tên chính thức, chúng tôi lại không biết một chữ nào, cho nên muốn nhờ cô đặt cái tên cho thằng bé giúp, đến lúc đó cũng có hào quang.”
Đây cũng không phải lần đầu tiên Thẩm Tiêu đặt tên cho người khác.
Cô nhìn A Bảo đứng bên cạnh mẹ Phạm Nguyệt, khom lưng xuống hỏi cậu bé: “Sau này cháu muốn học y làm đại phu không?”
A Bảo vẫn có chút mơ hồ, cậu bé nói: “Là giống với những đại phu ở Minh Luân Đường sao?”
“Đúng.” Thẩm Tiêu còn chỉ vào mí mắt của mình và nói: “Hơn nữa còn có thể xóa vết sẹo này nữa.”
Trên mặt A Bảo hiện lên vẻ ngại ngùng, cậu bé nấp nửa người sau lưng mẹ mình và nói: “Vậy cháu muốn học.”
“Được.” Thẩm Tiêu lại hỏi mẹ Phạm Nguyệt: “Cậu bé cũng họ Phạm sao?”
“Không không.” Mẹ Phạm Nguyệt vội vàng nói: “Nhà chồng cũng họ Thẩm giống cô.”
“Họ Thẩm à.” Thẩm Tiêu nghĩ một hồi, rồi nói với A Bảo: “Dì biết một người viết văn rất lợi hại, tên là Thẩm Từ Văn. Hi vọng y thuật sau này của cháu cũng lợi hại như thế, hay là cháu lấy tên là “Thẩm Từ Y”, thế nào?”
Chử Đình với Thanh Thủy vừa vào phòng bếp, nghe thấy được câu này. Trong ánh mắt Thanh Thủy thoáng qua vẻ kinh ngạc, người mà công tử luôn đi tìm tên là Thẩm Từ Y...Chử Đình ở bên cạnh lại dán ánh mắt vào người A Bảo: “Thẩm Từ Y cái gì?”
“Đặt tên cho đứa bé đấy.” Thẩm Tiêu càng nghĩ càng cảm thấy tên mình đặt rất hay: “Lương Lão muốn nhận A Bảo làm đệ tử, tôi đặt tên cho thằng bé là Thẩm Từ Y. Thế nào, không tồi chứ.”
“Thế cậu bé không phải là...” Thanh Thủy vẫn chưa nói xong thì bị Chử Đình ngăn lại. Chử Đình nhìn mẹ con trong sân, vẻ mặt thay đổi bất ngờ, anh nói: “Hai người đến từ thôn nhà họ Thẩm, thị trấn Tứ Thập Lí đúng không?”
Mẹ Phạm Nguyệt không biết đã xảy ra chuyện gì, cô ta cất niềm vui vào lại, vẻ mặt lo sợ: “Phải.”
“Chồng cô mất sớm, cô luôn dựa vào nghề giặt quần áo để mưu sinh?”
“Đúng.”
Chử Đình cười rồi.
Thông tin mà trung tâm mua sắm ảo cung cấp cho anh vào thời điểm đó chỉ nói rằng Thẩm Từ Y từ khi còn nhỏ đã mang tội ác chồng chất, khoét mắt người, đẩy người ta xuống vách núi và làm đủ mọi thứ xấu xa. Về sau, người này gia nhập quân đội, dẫn quân tàn sát thành Lâm Châu, giẫm nát phủ Giang Nam, lật đổ triều đại Đại Chu, muốn sửa lại lịch sử Đại Chu thì phải diệt trừ người này, nhưng lại không nói cho anh biết, Thẩm Từ Y bây giờ chỉ mới bảy tuổi.
Nhìn đứa bé nấp sau lưng mẹ mình, Chử Đình nói với vẻ mặt không biểu cảm: “Người đâu, dẫn hai mẹ con này về phủ nha.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất