Chương 186: Cầu sinh nơi núi tuyết 9
Lúc Thẩm Tiêu đang nghĩ ngợi lung tung thì đột nhiên nghe thấy người phía trước mặt nói: “Lề mề cái gì thế, cô muốn bị tuyết chôn à?”
Thẩm Tiêu nghe vậy ngẩng đầu lên, thấy Chử Đình không biết đã quay lại từ lúc nào, lúc này đang nhìn cô với ánh mắt mất kiên nhẫn: “À, tôi quên mất, một mét hai như cô hoàn toàn không thể bước lớn được.”
“Nói ai một mét hai đấy.” Thẩm Tiêu phản bác, nhưng không biết tại sao, tâm trạng của cô bỗng chốc trở nên tốt hơn, ngay cả gió tuyết xung quanh cũng không còn khắc nghiệt như thế nữa: “Anh đừng nói lung tung, rõ ràng là tôi một mét sáu.”
“Phải phải phải, người lớn một mét sáu, phiền cô đi nhanh chút.”
Lúc Thẩm Tiêu đi tới trước mặt anh, anh duỗi cánh tay ra, Thẩm Tiêu đang định vịn vào, kết quả anh thấy động tác của cô thì nói: “Làm gì thế, không lẽ cô tưởng tôi muốn dìu cô đấy chứ, tôi đổi cánh tay khác để cầm quả thông. Cô nắm thắt lưng sau lưng tôi rồi đi theo tôi.”
Thẩm Tiêu nắm vào thắt lưng áo lông vũ sau lưng anh và nói: “Anh bạn câu cá nói không sai, nhất định trước kia anh không có bạn gái.”
“Nhàm chán.”
“Thế thì nói chuyện không nhàm chán.” Đây là vấn đề mà Thẩm Tiêu đã muốn hỏi từ lâu rồi: “Tại sao nhiệm vụ ở thế giới trước của anh bị thất bại? Hình phạt cho nhiệm vụ thất bại là gì?”
Phía trước chậm chạp không lên tiếng.
Lúc Thẩm Tiêu tưởng anh không muốn trả lời thì anh lại dẫn Thẩm Tiêu đến dưới cái cây bên cạnh. Có cây che chắn, hai người cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút. Lúc này Chử Đình dựa lưng vào cây, Thẩm Tiêu đứng đối mặt với anh, cô có thể nhìn thấy lông mày băng giá và đôi môi trắng nhợt nhạt của anh ta.
“Thời thế tạo anh hùng, bởi vì đủ loại cơ duyên xảo hợp mà bẻ cong lịch sử, cuối cùng đã xuất hiện Thẩm Từ Y. Đáng lẽ số mệnh của Đại Châu chỉ còn hai trăm năm nữa, bởi vì sự thay đổi hoàng đế, vận mệnh suy kiệt, sau này tướng quân phản loạn là Thẩm Từ Y nổi lên dẫn quân tàn sát Lâm Châu trước, lấy Lâm Châu làm thành trì, khiến toàn bộ phía nam rơi vào ngọn lửa chiến tranh. Có sự dẫn đầu của anh ta, chiến tranh nổ ra khắp nơi, Đại Châu đã tan rã. Lúc đó trung tâm mua sắm ảo giao nhiệm vụ cho tôi, bóp chết Thẩm Từ Y là nhiệm vụ cuối cùng.” Chử Đình nói: “Từ sau khi tôi nhận được nhiệm vụ, thì luôn cho người tìm kiếm tung tích của Thẩm Từ Y. Nhưng không ngờ, cậu ta lúc đó mới bảy tuổi, còn chưa được đặt tên. Điều tôi càng không ngờ đến hơn là người đặt cái tên này cho cậu ta lại là cô. Ngày hôm đó, lúc tôi vào thành Lâm Châu đã thấy mí mắt giật không ngừng, bây giờ xem ra, mọi thứ đã có điềm báo trước từ lâu.”
Anh nhìn ra rồi, người phụ nữ trước mặt chính là khắc tinh của anh.
Thẩm Tiêu cười gượng: “Trùng hợp, trùng hợp.”
Nếu như cô không nhúng tay vào chuyện của mẹ con Phạm Nguyệt thì chuyện sau đó như thế nào thì đúng là không biết được. Hơn nữa nếu như theo những gì Chử Đình nói thì tương lai Thẩm Từ Y sẽ tàn sát thành Lâm Châu, bây giờ anh lại vì cứu thành Lâm Châu mà bỏ ra chút sức lực. Kết quả trống đánh xuôi, kèn thổi ngược này, nói thật lòng, đúng là khiến người ta bất lực.
“Nhưng mà anh cũng không cần thiết phải trực tiếp rời đi. Anh có thể đợi cậu ấy lớn lên, nếu như cậu ấy vẫn đi con đường cũ thì anh diệt trừ cậu ấy, không phải cũng hoàn thành nhiệm vụ sao?” Thẩm Tiêu nói.
“Chưa nói đến sau này cậu ta tốt hay là xấu. Cậu ta mới bảy tuổi, tôi hai mươi bảy tuổi, nói về tuổi thọ, tôi có thể đọ lại cậu ta không? Thời gian đó tôi tự mình bắt đầu lại, như thế ngược lại còn nhanh hơn chút.”
Bắt đầu lại...Thẩm Tiêu bắt được cái từ này.
Cho nên, anh thật sự mất hết tích phân?
“Xin lỗi.” Mặc dù tóm lại đây không phải là lỗi của cô, nhưng kết quả trước mắt này, cô cũng có tham gia vào.
“Xin lỗi gì?” Chử Đình liếc nhìn cô một cái: “Không lẽ cô tưởng cô có thể chặn đường của tôi được đấy chứ. Tôi chỉ là thua ở vận may thôi.”
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nếu như vận may của họ tốt thì sao lại bước vào những thế giới sinh tồn này.
Đều là một đám xui xẻo mà thôi.
…
Ở dưới cây nghỉ ngơi một lúc, thấy gió tuyết không có dấu hiệu dừng, hai người tiếp tục bước đi trong cơn gió tuyết.
Có Chử Đình ở phía trước chắn gió, Thẩm Tiêu cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Nhưng mà nhớ lại đôi môi lạnh đến tê tái của anh, cô tháo khẩu trang xuống và đưa cho anh: “Mau đeo vào đi!”
Chử Đình cũng không lề mề, anh nhận lấy rồi đeo khẩu trang vào.
Khi hai người về đến căn nhà gỗ thì những người khác đã về cả rồi. Chỉ là nói về thu hoạch thì bọn họ ít hơn Chử Đình.
“Hai người về rồi đấy à? Bọn tôi còn nghĩ trời tối rồi mà hai người còn chưa về, đang chuẩn bị ra ngoài tìm hai người đấy.” Tiêu Phong nói.