Trò Chơi Đói Khát Cầu Sinh

Chương 187: Cầu sinh nơi núi tuyết 10

Chương 187: Cầu sinh nơi núi tuyết 10


Thẩm Tiêu chú ý thấy họ đã chuẩn bị sẵn đuốc rồi, cô xoa xoa khuôn mặt tê tái, cảm ơn: “Cảm ơn, khi chúng tôi đến thì đúng lúc gặp phải tuyết lớn, đi hơi chậm chút.”
“Thế cũng còn may, hai người đi chung với nhau, đi hai người cũng an toàn hơn là đi một người.” Tiêu Phong nói.
Khác với sự chú ý của đám con trai, Chi Chi lại cười mỉm với Chử Đình và nói: “Nếu như tôi nhớ không nhầm thì khẩu trang trên mặt anh hình như là của Thẩm Tiêu nhỉ. Hai người thế này có xem là…..” Lời châm chọc của cô ta nói được một nửa thì thấy mí mắt Chử Đình nhếch lên, ánh mắt cương quyết đó của anh khiến cô ta phải nuốt nửa câu sau xuống bụng.
Chử Đình tháo khẩu trang xuống và trả lại cho Thẩm Tiêu: “Cảm ơn.”
“Tôi nên cảm ơn anh mới đúng.” Chử Đình chắn rất nhiều gió tuyết cho cô, nếu không thì lúc này chưa chắc cô có thể về được đến nhà gỗ.
Hai người họ không hề để tâm đến lời nói của Chi Chi, sau khi trả khẩu trang xong thì ai nên làm gì thì làm nấy.
Thức ăn mà Chử Đình mang về cũng được, anh cảm thấy hôm đó lấy cá ra để trao đổi thức ăn với những người khác cũng là một cách không tồi, hôm nay anh cũng lấy quả thông với quả tầm xuân của mình ra.
Khi những người khác nhìn thấy điều này, hạt thông trong quả thông có nhiều chất béo và ăn ngon, vì vậy họ cũng lấy khẩu phần ăn của mình ra để trao đổi.
Hôm nay Thẩm Tiêu đã ăn no rồi, không cần phải ăn uống nữa. Nhưng mà cô thấy Chử Đình nướng quả thông cháy mất, làm hỏng đồ ăn, cô quả thực không nhìn nổi nữa, ra tay nướng giúp anh, cuối cùng được trả công bằng một nắm hạt thông.

Sáng sớm ngày hôm sau, tuyết vẫn còn rơi.
Khác với vẻ lạc quan ngày mới đến, mấy người trong ngôi nhà gỗ cau mày nhìn tuyết rơi bên ngoài. Nếu cứ tiếp tục như thế này, họ thực sự sẽ bị mắc kẹt ở đây chết mất.
“Mọi người có ý kiến gì không?” Mặc dù câu này của Tiêu Phong là đang hỏi mọi người, nhưng mắt anh ta lại nhìn về phía Chử Đình.
Qua vài ngày quan sát, anh ta nhìn ra được, mặc dù con người Chử Đình không mấy hoạt bát, nhưng khả năng sinh tồn dã ngoại là mạnh nhất trong những người ở đây. Đi theo anh, hi vọng sống còn là lớn nhất.
Ánh mắt Chử Đình tiếp xúc với bó đuốc dưới đất, đó là bó đuốc mà hôm qua Tiêu Phong với những người khác làm ra để chuẩn bị đi tìm họ, anh nói: “Đợi tuyết dừng.”
“Thế nếu như tuyết rơi mãi không dừng thì sao?” Triệu Phong chen vào một câu.
“Chắc sẽ không đâu.” Tiêu Phong cảm thấy họ không có xui xẻo như thế: “Gió tuyết này không thể nào rơi mãi được.”
“Cái đó còn chưa chắc.”
Mọi người: “...”
“Chúng ta vẫn cứ nên đợi tuyết dừng trước đi.” Tiêu Phong quyết định xem như lúc nãy Triệu Phong không nói gì cả.
Thế nhưng, cái đợi này đợi đến nhiều ngày thật...

Ba ngày sau, mọi người mới thấy tuyết ngoài trời không còn rơi nữa, nhất thời không nói nên lời.
Lần này không đợi Triệu Phong lên tiếng, Chử Đình trực tiếp giành nói: “Tuyết dừng rồi, tôi định ra ngoài. Ngoài ra…” Anh nhìn sang Triệu Phong, làm động tác tay kéo khóa: “Anh hiểu tôi muốn nói gì.”
Triệu Phong bụm miệng thút thít.
“Nhà gỗ quả thực có thể chống lạnh, nhưng nơi này thiếu hụt thức ăn, càng kéo dài thời gian thì càng nguy hiểm.” Chử Đình vừa nói vừa xỏ giày: “Tài nguyên có thể thu hoạch tích phân trong núi tuyết, không thể thiếu những thứ như vật liệu gỗ, dược liệu. Cho nên bây giờ có hai con đường cho chúng ta chọn, thứ nhất là lấy nhà gỗ làm căn cứ điểm, tìm kiếm thức ăn ở xung quanh, thứ hai thì mạo hiểm chút, không quay về nhà gỗ, đi đến đâu tính đến đó, mau chóng thu hoạch tích phân. Tôi chọn loại thứ hai, còn mọi người chọn như thế nào thì tùy mọi người.”
Mọi người đang chuẩn bị đi theo, nghe anh nói thế thì ai cũng đưa mắt nhìn nhau.
Nhà gỗ đối với bọn họ mà nói, đó là nơi an toàn nhất không có gì nghi ngờ nữa. Lấy nhà gỗ làm căn cứ điểm, ít nhất trước khi tiêu hao hết lương thực, bọn họ đều được an toàn. Nhưng trong núi cứ rơi tuyết mãi, cứ tiếp tục đợi như thế cũng không phải là cách. Đi theo Chử Đình nguy hiểm chút, nhưng cũng đồng nghĩa với việc có cơ hội thu hoạch tích phân.
Suy nghĩ một lúc, Tiêu Phong dẫn đầu nói trước: “Tôi đi theo anh.”
“Tôi cũng đi theo.”
Hai người đàn ông đều lựa chọn đi theo mạo hiểm.
Vẫn còn lại ba người phụ nữ.
“Tôi cũng đi với mọi người.” Chi Chi cũng nhanh chóng đưa ra lựa chọn, đồng thời cô ta còn khích lệ Tô Nha với Thẩm Tiêu đi cùng: “Vật tư còn lại quá ít, mặc dù ba chúng ta tiêu hao năng lượng ít hơn họ một chút, nhưng lỡ như gặp phải nguy hiểm thì sao, vẫn nên đi với mọi người thì an toàn hơn.”
Tô Nha vẫn còn đang do dự, Thẩm Tiêu đã nói: “Ừm, tôi đi theo mọi người.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất