Chương 189: Cầu sinh nơi núi tuyết 12
“Anh đừng nói người ta, anh chết như thế nào.” Tiêu Phong hỏi.
Vừa nói đến cái này thì Triệu Phong thấy ấm ức vô cùng: “Lúc tôi tan làm có đùa giỡn với đồng nghiệp, nói thang máy này chắc sẽ không đột ngột xảy ra sự cố đâu nhỉ, kết quả thang máy xảy ra sự cố thật. Sau đó, sau đó thì như thế này rồi.”
Mọi người: “...”
Mọi người im lặng một lát, sau đó lặng lẽ tránh xa anh ta ra, miệng người này cũng linh quá rồi, ai mà chịu nổi chứ.
“Người anh em, hứa với tôi, đừng có lập flag lung tung được không.” Tiêu Phong vỗ vỗ vai anh ta và nói: “Tôi vẫn muốn sống sót rời khỏi bản đồ này.”
(Lập flag ( 立 flag): Là một từ lưu hành trên mạng, ý chỉ việc nói một câu để mọi người phấn chấn, cuối cùng kết quả trái ngược với mong đợi. Nói đơn giản là, một người bị chính lời nói của mình vả mặt. Một cụm từ cũng được dùng với nghĩa tương tự như “miệng quạ đen”.)
Thẩm Tiêu cũng lặng lẽ “dâng lễ” một nắm hạt thông cho anh ta: “Cộng một.”
Triệu Phong chịu ấm ức gấp đôi, đi qua một bên cắn hạt thông, quyết định không nói chuyện với những người này nữa.
“Thế hai người thì sao.” Tô Nha nhìn sang Thẩm Tiêu với Chử Đình.
Ám ảnh lúc đầu đã bị thời gian mấy năm nay dần dần xóa mờ, Thẩm Tiêu nhớ lại cảnh tượng đó, bình thản nói: “Bị tai nạn sẽ đưa đến.”
Chử Đình nói: “Cũng là do tai nạn xe.”
“Trùng hợp thật đấy.” Tô Nha nói: “Tôi cũng vậy.”
Tiêu Phong ở bên cạnh yếu ớt giơ tay lên: “Gia tộc tai nạn xe, thêm tôi vào với.”
Trong sáu người, vậy mà có bốn người là tai nạn xe rồi, đây cũng không thể không nói là duyên phận. Có lẽ vì mối quan hệ này, sáu người ngồi bên đống lửa nói chuyện như vậy, mối quan hệ lại gần gũi hơn một chút.
Hơ khô giày, sắc trời bên ngoài cũng tối đi, họ cũng không lãng phí thời gian nữa, bắt đầu dựng nơi trú ẩn cho đêm nay.
Trong môi trường núi tuyết, nơi trú ẩn dễ xây dựng nhất là động tuyết. Tuy nhiên, động tuyết có thể chứa một lúc sáu người thì hơi lớn và khó xây, sáu người cuối cùng được chia thành ba nhóm và xây dựng ba động tuyết nhỏ tương ứng.
Khi cả đội chuẩn bị qua đêm trong động tuyết, Chi Chi và Tô Nha, hai người phụ nữ đã sớm hình thành tình bạn cách mạng, đi với nhau từ sớm.
Trong những người còn lại, Thẩm Tiêu nhìn nhìn Triệu Phong, rồi nhìn sang Tiêu Phong đã mấy ngày không đánh răng rửa chân, cuối cùng ánh mắt cô dừng lại ở Chử Đình. Vừa hay Chử Đình cũng nhìn qua, hai người gần như là rất ăn ý, cùng nhau chui vào động tuyết trước khi Tiêu Phong với Triệu Phong lên tiếng.
Thế nhưng sau khi nằm vào túi ngủ trong động tuyết, Thẩm Tiêu phát hiện, túi ngủ của cô quả thực không đủ cho cơ thể to lớn của Chử Đình. Cái người này cũng không biết lớn lên như thế nào, rõ ràng nhìn trông rất gầy, nhưng chui vào trong túi ngủ của cô thì hai cái giò đó không biết phải đặt đâu.
Chử Đình có lẽ cũng không thoải mái, anh muốn đứng dậy: “Tôi qua bên đống lửa ngồi nghỉ cũng không sao.”
“Anh muốn bị đông chết à?” Thẩm Tiêu duỗi tay lấy đầu gối của anh đè lên chân cô, và cô dùng đầu gối đè lên chân kia, căn bản là Chử Đình trong trạng thái kẹp hai chân của cô: “Cứ ngủ như thế, đừng dồn ép. Làm tôi cảm lạnh là anh chuẩn bị chịu trách nhiệm đến cùng đi.”
…
Có lẽ là do thái độ của Thẩm Tiêu quá kiên quyết, hoặc là có thể gió tuyết bên ngoài dần nổi lên, cuối cùng Chử Đình không kháng cự nữa, nằm xuống bên cạnh Thẩm Tiêu.
Cảm nhận được sự chịu thua của anh, Thẩm Tiêu âm thầm thở phào một hơi.
Nhưng mà có một người đàn ông nằm bên cạnh, lại còn là người đàn ông rất đẹp trai, có thể nghe được hơi thở của anh, cảm nhận được độ ấm của anh, đối với một người độc thân hơn hai mươi năm như cô mà nói, đây là một chuyện rất…vi diệu.
Thậm chí cô không dám nghiêng đầu qua, bởi vì lúc này Chử Đình đang nằm nghiêng, lưng đối diện với cửa động tuyết, cô sợ vừa nghiêng đầu qua sẽ bắt gặp đôi mắt của anh, dù cho lúc này bên ngoài trời đã tối, cô không nhìn thấy gì cả.
Người nằm xuống, tâm thái sẽ dần được thả lỏng. Một khi thả lỏng thì cơn mệt mỏi liền ập đến. Rất nhanh, Thẩm Tiêu vốn dĩ vẫn luôn lặng lẽ chú ý động tĩnh bên cạnh, thì lúc này đã đi vào giấc mộng.
Nghe thấy hơi thở ổn định truyền đến bên tai, Chử Đình cạn lời không biết nói gì.
Chỉ với chút cảnh giác này, làm sao cô có thể sống được đến bây giờ hay vậy.
Nhưng mà ngủ trong túi ngủ quả thực ấm áp hơn nhiều, không lâu sau, anh cũng chìm vào giấc ngủ.
…