Chương 188: Cầu sinh nơi núi tuyết 11
Thấy mọi người đều đã đưa ra lựa chọn, Tô Nha hoàn toàn không muốn ở lại một mình, chỉ có thể nói: “Thế tôi cũng đi theo.”
Nếu như đã xác định rời đi, nên sáu người nhanh chóng mang túi ngủ với những đồ vật trong nhà gỗ có thể mang theo được xuất phát. Lúc xuất phát, Chử Đình cũng nói rõ trước quy tắc thu hoạch tích phân: “Vật liệu gỗ và những thứ tương tự, thứ đồ kiểu lớn như vậy, những người có đóng góp, tích phân được chia đều. Trong lúc đó có hái được những đồ vật nhỏ như dược liệu, người nào hái được thì thuộc về người đó. Phải nói thẳng trước, nếu như vì lợi ích chia không đều, dẫn đến đội xảy ra vấn đề, tôi sẽ không ra mặt hòa giải, mà trực tiếp rời đi.”
Nói xong, anh dẫn đầu rời khỏi căn nhà gỗ.
Mọi người nghe xong, lại đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng đi theo Chử Đình.
Bên ngoài thời tiết băng giá, Thẩm Tiêu vừa ra ngoài đã bị lạnh đến tê tái mặt mày. Lúc cô đeo khẩu trang lên thì đột nhiên nhớ đến lời nói giữa chừng của Chi Chi vào ngày hôm đó.
Như thế này, hình như đúng là gián tiếp cái đó rồi...
Tuy nhiên, suy nghĩ này chỉ tồn tại trong chốc lát, nhanh chóng bị gió lạnh thổi tan thành từng mảnh.
Thời tiết này lạnh quá đi thôi.
Lạnh đến nỗi bây giờ cô không có những suy nghĩ dư thừa, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi môi trường như bây giờ.
Bởi vì hồ được bao phủ bởi lớp băng dày, hồ chắc chắn là cách tốt nhất để đi bộ trong rừng.
Chử Đình dẫn mọi người đi trên băng, vượt qua hồ. Sau khi cách ngôi nhà gỗ một đoạn đường rất dài thì họ phát hiện có dấu chân của động vật nhỏ trên nền đất tuyết. Nhìn những dấu chân có hình hoa mận, và có những dấu ấn của những miếng thịt nhỏ bên trong, chắc có lẽ là những con vật như hươu.
Đợi khi ra khỏi hồ, cây cối xung quanh cũng xuất hiện nhiều hơn. Đất dưới gốc cây mềm nhũn, và cả cành cây, cộng thêm tuyết rơi mấy ngày, Thẩm Tiêu dẫm xuống một cái, hạt tuyết chui vào giày đi tuyết của cô. Ngay khi tuyết bị nhiệt độ cơ thể đốt nóng, nó đã sớm biến thành nước tuyết, từng chút từng chút thấm vào trong giày, làm cho chân của Thẩm Tiêu đóng băng tê dại đến mức cô gần như không thể cảm nhận được.
Nhìn sang những người khác, đa số cũng giống như cô, đang run cầm cập, cố gắng đi theo đội.
“Trên đường đi mọi người nhặt hai viên đá.” Chử Đình thấy vậy, mặc dù giày của anh đã được buộc miệng bằng dây thừng, nhưng cũng có nước tuyết lọt vào: “To cỡ bằng nắm tay là được.” Tiếp theo anh nhìn trời, mặt trời đã gần đến buổi trưa, có lẽ còn khoảng ba giờ đồng hồ nữa thì trời sẽ tối: “Trước khi trời tối, chúng ta phải tìm ra một nơi để tránh gió. Thuận tiện nói một câu, bây giờ quay lại nhà gỗ vẫn còn kịp, mọi người có thể lựa chọn lại.”
Thế nhưng năm người, ai cũng không thay đổi ý định.
“Được rồi.” Chử Đình dẫn họ đi tiếp, khi đi đến một thung lũng khá bằng phẳng thì anh chọn một nơi ngược ngó để nhóm lửa: “Mấy viên đá lúc trước bảo mọi người nhặt đâu, để lên lửa nướng, rồi bỏ vào trong giày.”
Mọi người không ngờ còn có thể như thế này, vội vàng làm theo lời anh nói.
Sau khi nướng đá xong, Thẩm Tiêu cũng tháo giày ra.
Tất của cô đã ướt đẫm, và khi cô rút chân ra, chỉ cảm thấy lạnh buốt. Cô gần như là nhe răng trợn mắt mà cởi tất ra và hơ bên đống lửa, sau đó cô nhanh chóng dùng một thanh gỗ kẹp đá vào hai chiếc giày của mình, sau đó lòng bàn chân của cô bắt chước Chi Chi, để trước lửa hơ.
Ngọn lửa ấm áp đã cứu lấy đôi chân mất cảm giác của cô, và Chi Chi kể một câu chuyện khủng khiếp: “Nhớ kiểm tra xem thử đầu ngón chân của mọi người, nếu như không còn cảm giác thì có thể là bị đông hư rồi. Trước kia bệnh viện chúng tôi từng tiếp nhận một bệnh nhân, ngón chân anh ta bị đông hư, sau đó không thể không cưa chân.”
Mọi người vội vàng đi bấm vào ngón chân mình thử.
Còn may, vẫn còn cảm giác.
“Khiếp người quá đi.” Tô Nha tiến lại gần đống lửa, cô ta tò mò hỏi Chi Chi: “Chi Chi, cô là y tá, cô chết như thế nào vậy?”
Trải qua nhiều thế giới như thế, từ chết này đối với họ mà nói, đã không còn kiêng kị nữa.
Chi Chi nhớ lại: “Không biết nữa. Chỉ tăng ca được một nửa, muốn tranh thủ thời gian nghỉ ngơi một lát, kết quả vừa mở mắt ra thì đã đến một nơi xa lạ rồi.”
“Ồ, thế thì là mệt chết rồi.” Lúc Triệu Phong nói lời này, anh ta còn liếc nhìn Chử Đình một cái. Thấy Chử Đình không nói gì anh ta, anh mạnh dạn nói tiếp: “Y tá các cô vất vả quá rồi, tôi quen rất nhiều người làm trong ngành chăm sóc và chữa bệnh, sau đó họ đều chuyển ngành hết cả. Các cô vẫn còn có thể kiên trì, đúng là khâm phục thật.”