Chương 59: Cầu sinh sa mạc 20
Hai người bàn bạc xong, việc tiếp theo tiến hành vô cùng thuận lợi. Bà chủ chủ động nhường không gian cho Thẩm Tiêu ngâm lúa mì, ông chủ quán trọ, người có cảm giác tồn tại cực kì thấp, nhường phòng lại cho hai người phụ nữ này mân mê.
Những động tĩnh này đương nhiên sẽ không né được tiểu nhị, khi cậu ta biết Thẩm Tiêu muốn làm kẹo mạch nha, đôi mắt cậu ta lại trở nên long lanh có hồn như lúc trước cô làm nước đường vậy: “Cái gì chị cũng biết sao?”
Thẩm Tiêu cười khanh khách: “Đây chỉ là tay nghề rất bình thường, có thể gặp ở khắp nơi ở Trung Nguyên.” Cô nói lời này là cũng để cho bà chủ ở bên cạnh nghe, đây không phải là bí quyết tuyệt mật gì.
“Người Trung Nguyên lợi hại thật.” Tiểu nhị cảm thán.
Nhìn ánh mắt hướng về phía trước của cậu ta, Thẩm Tiêu nhớ đủ chuyện trước kia, bất giác nói: “Hình như cậu rất thích đồ của Trung Nguyên?”
Tiểu nhị không nói gì, bà chủ thì lại giải đáp thắc mắc cho Thẩm Tiêu: “Cậu ta ấy, luôn muốn đến Trung Nguyên để mở mang đầu óc, bây giờ dốc hết sức để kiếm tiền, chính là muốn tương lai đi theo đoàn thương nhân một chuyến.”
Nhớ đến sự phục vụ chu đáo của tiểu nhị, Thẩm Tiêu bất giác xoa xoa đầu cậu ta: “Đời này, quả thực phải đến Trung Nguyên một chuyến.”
“Nghe nói bên đó có rất nhiều cây, còn có rất nhiều nước, và có rất nhiều ngôi nhà xinh đẹp. À đúng rồi, những vị khách đến từ Trung Nguyên nói còn có thể nhìn thấy biển, biển có hình dáng như thế nào em cũng không nghĩ ra được, thật sự hi vọng có thể tận mắt xem thử.” Vừa nhắc đến cái này, cả người tiểu nhị như trở nên hoạt bát vô cùng, bà chủ nhìn mà cũng có chút ngưỡng mộ, bà ta thở dài một hơi và nói: “Người trẻ đúng là tốt thật.” Cả đời này của bà ta, chỉ sợ không ra nổi mảnh đất này.
“Trung Nguyên đất rộng của nhiều, đi rồi thì sẽ nhìn thấy.” Thẩm Tiêu cười híp mắt nói.
Có được sự khích lệ của Thẩm Tiêu, tiểu nhị trở nên thân mật với cô hơn nhiều: “Vâng, em nhất định sẽ đi.”
Lúc này ở bên ngoài có khách đến, tiểu nhị vội vàng hô lên và chạy ra ngoài.
Nhìn theo bóng lưng của đứa trẻ, bà chủ lại thở dài và kể những ẩn tình có liên quan đến cậu ta – tiểu nhị là con của một thương nhân đến từ Trung Nguyên và Hồ Cơ. Khi cậu ta vẫn chưa ra đời, thương nhân đó đã rời khỏi sa mạc, còn Hồ Cơ thì sau khi sinh cậu ta thì bỏ rơi đứa trẻ ở lối vào quán trọ, rời đi cùng gia tộc của mình.
“Những đứa trẻ như thế này rất nhiều, nhưng có thể sống sót được thì không mấy người. Kể từ khi biết cha mình là người Trung Nguyên thì cậu ta nảy sinh ý chí hướng về Trung Nguyên một cách mãnh liệt. Nhưng đối với tôi mà nói, tôi không hi vọng cậu ta đi tìm cha của mình.” Bà chủ nói.
Thẩm Tiêu hiểu ý của bà chủ, đối với người Hán mà nói, nếu không cùng tộc loại với ta, lòng dạ của họ ắt sẽ khác đi. Cho dù tiểu nhị tìm được cha thì chưa chắc có thể thuận lợi nhận tổ quy tông, nói không chừng còn chịu phải không ít tủi nhục.
“Cái này đợi cậu ấy lớn thêm chút nữa rồi tính.” Thẩm Tiêu nói. Tiểu nhị vẫn còn là một đứa trẻ đấy, đợi cậu ta trưởng thành rồi, chắc sẽ có chủ ý của riêng mình.
“Chỉ có thể như vậy rồi.”
Hai người nói, rồi lại chuyển chủ đề sang kẹo mạch nha.
Sẽ mất ba hoặc bốn ngày để cây lúa mì nảy mầm nếu nhiệt độ thích hợp và mọi thứ diễn ra tốt đẹp. Vào đêm đầu tiên, sau khi Thẩm Tiêu đặt lúa mì đã ngâm nước qua đêm trên khăn bông ẩm, việc tiếp theo là kiên nhẫn chờ đợi.
Trong phòng có giường sưởi, nhiệt độ được duy trì, nhưng lượng nước mất đi cũng rất nhanh, hai người chỉ có thể thức khuya thay phiên nhau thêm nước, duy trì độ ẩm ướt của hạt. May mà sự vất vả này đều được báo đáp, ngày thứ hai những hạt lúa mì này đã bắt đầu căng phồng, nếu luôn duy trì như vậy thì việc nảy mầm không phải là vấn đề lớn.
Đến sáng sớm ngày thứ ba, các ngọn chồi màu trắng lần lượt xuất hiện. Ngay sau khi vỏ bị phá vỡ, tốc độ phát triển sau đó tăng lên rất nhanh. Vào ngày thứ năm, những hạt mạch nha này đã dài bằng một ngón tay.
“Được rồi.” Thẩm Tiêu lấy mạch nha có màu trắng vàng tươi từ vải bông ra, giã nát thành bột rồi để sang một bên. Một bên khác, bà chủ đã hấp gạo nếp, vo tròn một chút rồi để nguội, khi hết nóng nhưng vẫn còn ấm, Thẩm Tiêu đổ nước vo mạch nha và gạo nếp vào cùng, khuấy đều rồi để nó sang một bên để lên men.
Khi quá trình lên men hoàn thành, cũng đã đến chiều tối, Thẩm Tiêu đã lọc nước mạch nha gạo nếp bằng vải bông và bắt đầu đun sôi. Khi lửa lớn đun sôi nước đường rồi chuyển sang lửa nhỏ, nước đường vốn dĩ có màu trắng sữa, bây giờ đã chuyển dần sang màu vàng, đồng thời có mùi thơm ngào ngạt tỏa ra xung quanh bếp, sau đó lan tỏa ra bên ngoài.