Chương 90: Thế giới dưới đáy biển 20
Khác với món canh nấu tỉ mỉ mà anh ta nghĩ tới, món canh này chỉ có một chút mặn một chút tươi, ngược lại là đậu hũ, đồng thời ăn ra được vị tươi của gạch cua, viên đậu hũ và bột lòng đỏ trứng. Cảm giác tầng bậc phong phú này làm cho anh ta không khỏi nhìn về phía mặt cắt ngang của đậu hũ, chỉ thấy bên trong đậu hũ đó, còn vây lấy một nhúm bột màu vàng.
“Không tệ, không nghĩ tới bên trong còn có càn khôn.” Thư ký trưởng Kỳ bên cạnh lấy khăn tay lau khóe miệng: “Miếng đậu hũ này nấu thật sự mang lại niềm vui bất ngờ, tôi có hơi chờ mong món ăn tiếp theo.”
Ông lão bỗng chốc cười nói: “Tôi không giống các ông, tôi có hơi tò mò với đầu bếp này.”
“Đầu bếp à, vừa nãy không phải ông đã gặp rồi sao?” Bà cụ hợp thời mở miệng nói.
“Vừa nãy?” Ông lão mê mang một hồi, đột nhiên nghĩ đến cái gì: “Người bà chỉ sẽ không phải là người trẻ tuổi vừa nãy đó chứ.”
Không khí vừa rồi còn có chút vui vẻ bỗng chốc đông cứng lại.
Cái này cũng không phải nói tuổi tác Thẩm Tiêu quá trẻ, mà là tiệc quốc gia không có khả năng sẽ để một người lai lịch không rõ tiếp xúc.
Khi Thẩm Tiêu mang món thứ hai tôm bóc vỏ trà Long Tĩnh đến, chỉ thấy bên ngoài dường như im lặng đi. Bốn người trong sảnh lớn, ai cũng không nói chuyện, trên mặt mọi người không có ý cười vừa nãy, đều đeo lại mặt nạ giả dối.
“Là cấu tứ của món đậu hũ vừa nãy không hợp khẩu vị của mọi người sao?” Thẩm Tiêu đi đến bên cạnh bàn nói.
“Đậu hũ rất ngon, nhưng người nấu món ăn này không quá ổn.” Ông lão lấy lại tinh thần, trong lòng còn sót lại sự tức giận bị lừa gạt, nhưng cơn tức này ông ta ngại phát với bà cụ, chỉ có thể nhắm mũi nhọn đến người khởi xướng Thẩm Tiêu.
“Cũng may, không phải đồ ăn xảy ra vấn đề.” Thẩm Tiêu mang vẻ mặt may mắn: “Đây là món ăn thứ hai, tôm bóc vỏ trà Long Tĩnh.”
Cô đặt đồ ăn xuống, lúc này lại không ai động đũa.
Tổng bí thư Kỳ tao nhã nhìn về phía cô nói: “Cô cũng biết mục đích bà Vương mời chúng tôi tới là gì.”
Thẩm Tiêu cũng thẳng thắn vô tư: “Biết.”
“Nhưng thực đáng tiếc, lai lịch của cô không rõ, chúng tôi không cách nào tuyển dụng cô.” Sau đó lại bồi thêm một câu: “Dù cho kỹ năng nấu nướng của cô cao tới đâu.”
“À.” Thẩm Tiêu cũng không thất vọng: “Vậy các ông muốn chuẩn bị rời đi sao?”
“Tôi không cảm thấy còn có gì cần tiếp tục nữa.” Mặt ông lão không chút thay đổi nói.
Thẩm Tiêu đẩy đồ ăn đến trước mặt bọn họ: “Bỏ qua nhân tố khác, bây giờ là giờ cơm. Tám món ăn một món canh của tôi đều đã chuẩn bị xong, nếu không thì mọi người dùng hết hãy đi? Xin đừng để ý đến thân phận của tôi, đây chỉ là lời mời chân thành của một vị đầu bếp.”
Nói cũng đã nói đến mức này, lại có bà cụ ngồi ở đối diện, ba người khác cũng sẽ không đứng dậy, bọn họ trước sau cầm lấy đũa, cam chịu để cô tiếp tục bưng đồ ăn lên.
Tuy rằng người ăn tôm bóc vỏ trà Long Tĩnh tràn đầy tâm sự, nhưng đối mặt với tôm bóc vỏ trà Long Tĩnh giòn tươi còn mang theo chút ngọt, đĩa của mấy người nên hết vẫn hết.
Hai món đồ ăn lót bụng, kế tiếp là món cá quế chiên xù, thăn lợn da sứa chiên giòn, gà cung bảo lần lượt lên bàn, ba người ăn cũng coi như nhẹ nhàng vui vẻ. Tiệc nhỏ lần này cuối cùng lấy bánh ngàn lớp kết thúc, sau khi ba người ăn rồi, vừa khéo, no tám phần.
“Bây giờ cơm đã ăn xong, chúng tôi cũng nên từ biệt.” Thư ký trưởng Kỳ nói. Hôm nay tính ra ông ta đã lãng phí không ít thời gian. Nhưng cảm nhận được cảm giác chắc nịch trong dạ dày, lần lãng phí thời gian này có chút đáng giá.
“Các ông là người bận rộn, tôi cũng không giữ lại lâu.” Bà cụ không ép buộc hay thuyết phục bọn họ thay đổi chủ ý: “Nếu thay đổi suy nghĩ, có thể báo cho tôi biết bất cứ lúc nào.”
“Được.”
Theo ba người rời đi, trong phòng khách trở về sự im lặng.
Thẩm Tiêu lại đây thu dọn bát đĩa trên bàn: “Hình như tôi khiến bà thất vọng rồi.”
“Không đâu, cô đã làm tốt lắm.” Bà cụ nói xong, trong giọng nói có một chút cảm thán: “Là lực ảnh hưởng của tôi không lớn như xưa nữa.”
Người tuổi xế chiều, quyền lợi cũng sẽ rời đi theo.
…
Hôm nay chính là đêm giao thừa, đêm 30 bà cụ không ở nhà mình, mà được đón đi ăn tết. Ngày hôm sau mùng một tết, các gia đình bắt đầu qua lại chúc tết.
Mà đồng thời theo quan hệ qua lại, chuyện bà cụ đẩy Thẩm Tiêu đến tiệc quốc gia cũng bị truyền ra ngoài. Phần lớn mọi người đang cười Thẩm Tiêu không biết tự lượng sức mình, nhưng lần này bà cụ cũng mất mặt, làm cho năm nay nhà họ Vương cũng không phải rất sung sướng.
Sau khi Vương Hàm bị cười nhạo vài lần, cô ta tìm được Thẩm Tiêu, quyết định bảo bản thân cô rời đi.