Trò Chơi Đói Khát Cầu Sinh

Chương 91: Thế giới dưới đáy biển 21

Chương 91: Thế giới dưới đáy biển 21


“Tôi muốn nói chuyện với cô.” Vương Hàm là một cô gái rất mảnh khảnh, đứng ở đó, dáng vẻ im lặng giống như là một đóa hoa bách hợp nở rộ.
“Tôi không rảnh.” Gần đây Thẩm Tiêu vơ vét được một lô nhỏ củ cải giá rẻ ở siêu thị, cô đang chuẩn bị làm củ cải muối chua. Thứ này trông không đẹp, nhưng ăn rất hợp với cơm, đặc biệt phối với cháo, một miếng cháo nóng sùm sụp một miếng củ cải giòn tan, quả thực là đỉnh cao của đời người.
Thấy cô không để ý đến mình, trong nháy mắt hàm dưỡng của Vương Hàm bị phá vỡ, cô ta tiến lên túm lấy cánh tay Thẩm Tiêu một cái, nói: “Cô đừng giả bộ. Tuy rằng tôi không biết rốt cuộc cô dùng gì mê hoặc bà nội, cũng không biết rốt cuộc cô muốn lấy được gì từ bà ấy, nhưng bà nội tôi, tuổi bà ấy đã lớn, xin cô buông tha bà ấy đi.”
“Ồ, vậy ư?” Thẩm Tiêu kéo cánh tay về, cô nhìn Vương Hàm với vẻ mặt cạn lời, nở nụ cười: “Chỉ vậy à? Tôi còn tưởng cô sẽ vứt một chồng điểm tín dụng lên mặt tôi, bảo tôi cút chứ. Tấm lòng yêu thương bà cụ của cô cực kỳ khiến kẻ khác cảm động, nhưng mà, bà cụ biết cô lại đây đuổi tôi đi không? Còn nữa, cô biết vì sao bà cụ lại dẫn tôi đến nơi này không? Chuyện gì cô cũng không biết, cũng không chịu đi trò chuyện với bà ấy, chỉ bởi vì tôi đến từ tầng dưới chót, lập tức sinh ra phỏng đoán ác ý với tôi, ý đồ lợi dụng quyền thế đuổi tôi đi. Cô như vậy thật sự không giống bà cụ chút nào.”
Nói xong, Thẩm Tiêu nhân lúc Vương Hàm còn dại ra, nhanh nhẹn lên chiếc xe bên cạnh.
Nhưng mà, dường như Vương Hàm chỉ là mở màn. Không tới mấy ngày, mấy đứa con của bà cụ cũng bắt đầu tới cửa dò xét ý tứ, hỏi bà cụ có phải lại muốn nhận Thẩm Tiêu làm cháu gái hay không. Còn nói lai lịch của Thẩm Tiêu không rõ, cho dù bà cụ thích, cũng phải điều tra rõ thân phận hãy ra quyết định. Nói trong nói ngoài, chính là không chấp nhận Thẩm Tiêu.
Lấy tính tình nóng nảy của bà cụ, đương nhiên là không đợi bọn họ nói cho hết lời đã trực tiếp đuổi bọn họ đi.
Nhưng mà hành động này của bà cụ lại làm cho lời đồn đại của bên ngoài đối với Thẩm Tiêu trở nên càng kém. Thỉnh thoảng sau khi Thẩm Tiêu nghe được một vài đồn đại, bản thân dở khóc dở cười: “Nói như thế thật giống như tôi là Đát Kỷ mị hoặc chủ thượng vậy.”
“Cô biết không, đây mới là chỗ tôi lo lắng nhất.” Bà cụ giận dữ nói: “Ở đáy biển, tầm nhìn nhỏ đi, con người cũng trở nên ếch ngồi đáy giếng.”
Thẩm Tiêu có hơi hiểu một chút, vì sao bà cụ tình nguyện đến tầng dưới chót làm một bà lão bán kẹo vô danh, cũng không nguyện ý ở nhà.
“Chẳng qua những tin đồn này đối với cô vẫn sẽ có ảnh hưởng nhất định. Cô muốn quay về tầng dưới chót, hay là tiếp tục ở lại đây?” Bà cụ cho Thẩm Tiêu lựa chọn.
“Đương nhiên là ở lại đây. Lúc trước tôi đi lên đã tiêu mười điểm tín dụng. Tôi còn chưa kiếm được số tiền này về nữa, đương nhiên không đi xuống đâu.”
“Lẽ nào cô muốn bán đồ chua à.” Bà cụ nghĩ tới năm sáu hũ đồ chua gần đây cô làm.
“Đâu phải không được.” Thẩm Tiêu đáp.
Thật ra đồ chua đó là cô chuẩn bị cho hai người ăn cháo buổi sáng kèm theo, mục đích chủ yếu cô ở chỗ này vẫn là vì quay về mặt đất.
Chỉ tiếc, từ sau cuộc họp hằng năm ngày ấy, cô vẫn chưa nghe được động tĩnh gì. Cô từng hỏi bà cụ, bà cụ không biết tâm tư của cô, chỉ nói đây là sắp xếp của quân đội bên kia, phải xem về sau. Cho nên cô suy nghĩ, nơi này tin tức vẫn linh hoạt hơn tầng dưới chót, vẫn thử chờ có lẽ tốt hơn.
Cứ như vậy, lại đợi ba ngày.
Lúc Thẩm Tiêu ra ngoài đều bị người ta lén nhìn chằm chằm, cô nghênh đón một cơ hội xoay chuyển mới —— vị đầu bếp Tôn nghe nói có bệnh nhẹ trong người đó muốn gặp cô.
Người đến truyền lời chính là Lưu Thành Nghị tới ngồi vào buổi tối ngày đó.
Đây là điều Thẩm Tiêu không hề ngờ tới, đồng thời cô cũng không có cách nào từ chối.
Theo Lưu Thành Nghị ngồi ba thang máy, Thẩm Tiêu tiến vào một nơi giống như pháo đài quân sự. Nhưng khi đi đến trung tâm, lập tức tiến vào phạm vi kiến trúc của một tòa hoa viên tư gia.
Đương nhiên, trong kiến trúc này Thẩm Tiêu có thể đoán được người ở chính là ai. Lưu Thành Nghị cũng từng ám chỉ cô, bảo cô đừng dễ dàng tới gần, bởi vì tay súng bắn tỉa rất có thể sẽ trực tiếp cho cô một súng.
Mục tiêu chuyến này của bọn họ, là một căn nhà phía sau tòa kiến trúc.
Tiến vào ngôi nhà ấy, Thẩm Tiêu gặp được đầu bếp Tôn ốm đau ở trên giường.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất